Vẻ mặt Tề Diệu Tưởng lúng túng, cô biết cậu đang trêu mình.
Dì tưởng bản thân mình có tuổi nghe nhầm nên hỏi lại lần nữa, lúc này Kỷ Sầm mới nói phần cơm một người.
Lấy cơm xong, Kỷ Sầm xoay người bước ra ngoài. Lúc này dì nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đứng xếp hàng phía sau Kỷ Sầm.
"Bạn học, con lấy cơm mà không cầm khay hả?"
Tề Diệu Tưởng vội nói "con không lấy cơm ạ" rồi nhanh chóng rời khỏi hàng.
Sau khi ra khỏi hàng, Kỷ Sầm chân dài đi nhanh nên đã về chỗ, bắt đầu ngồi ăn.
Cậu vẫn ngồi đối diện Cố Dương, cách cô một ghế.
Lư Văn Giai thấy Tề Diệu Tưởng đã về thì dùng đũa chỉ vào khay cơm của cô.
"Cậu thi đến mức hồ đồ luôn rồi hả? Đi lấy cơm mà không cầm khay này."
Tề Diệu Tưởng cười gượng không nói gì, đành cầm khay của mình đi lấy cơm lần nữa.
Khi quay về thì thấy mọi người đang trò chuyện sôi nổi.
Bách Trạch Văn là người có thể nói chuyện với bất kỳ ai. Nhất là khi biết được mấy cô gái cũng biết chơi game thì lập tức lôi điện thoại ra nói muốn kết bạn trong game, đợi khi nào thi xong thì chơi cùng.
Tề Diệu Tưởng mới chơi trò này chưa được bao lâu, vẫn ở giai đoạn người mới. Hơn nữa dạo này bận ôn thi giữa kỳ nên khi Bách Trách Văn hỏi, cô thành thật lắc đầu nói bản thân không biết chơi.
Lập nhóm chơi game cùng nhau thì các thành viên phải có level và rank tương đương nhau. Trình độ gà mờ như cô hiện tại không đủ tư cách tạo nhóm đánh xếp hạng với bọn họ.
Bách Trạch Văn cũng không ngạc nhiên lắm, cậu ta lại quay sang hỏi rank của những cô gái khác.
Khi cậu ta hỏi câu này ngữ điệu có hơi tự cao, bởi vì Bách Trạch Văn có định kiến là rank của bọn con gái chắc chắn không cao bằng mình.
Rank của Kỷ Sầm và Cố Dương đều cao hơn cậu ta, bây giờ ở trước mặt mấy cô bạn này cậu ta cảm thấy mình có thể khoe khoang một lát.
Ai ngờ vừa hỏi thì biết được rank của ba cô gái đều không thấp, nhất là cô gái nhìn có vẻ học thức nhất là Vương Thư Hủy thế mà là rank Vương Giả, hơn nữa một tướng nào đó còn là top 10 khu vực.
(*) Thứ tự rank: Đồng – Bạc – Vàng – Bạch Kim – Kim Cương – Tinh Diệu – Vương Giả
Khoe khoang thất bại, Bách Trạch Văn cười gượng gạo: "Trâu bò thật."
Thấy bản thân không bằng cả con gái, Bách Trạch Văn lại kéo Kỷ Sầm và Cố Dương vào, ý muốn hai bọn họ níu giữ thể diện cho đám con trai.
Tuy Tề Diệu Tưởng ngồi ở giữa bàn nhưng lại không thể góp lời, cô yên lặng cúi đầu ăn cơm của mình.
Giao tiếp ở trường học đơn giản như vậy đó, không chứa nhiều toan tính như người trưởng thành, chỉ cần hai từ "hùa theo" là được. Ví dụ như mọi người đều thích chơi game hay xem hoạt hình, kể cả khi bản thân không có hứng thú nhưng để hòa nhập với tập thể thì nhất định phải cố ép mình tìm hiểu nó.
Bằng không khi mọi người đang trò chuyện về chủ đề nào đó, dù họ không có ý xem nhẹ bạn nhưng tất cả đều đang nói rất vui vẻ, chỉ có bạn chẳng thể góp chung lời nào, hiển nhiên nhìn vào sẽ có vẻ cô độc.
Đợi khi nào thi xong cô sẽ luyện game này hẳn hoi.
Tề Diệu Tưởng thầm nghĩ.
Bách Trạch Văn vẫn đang kể dạo này mình đang nghiên cứu vị tướng nào thì bỗng nhiên bị Kỷ Sầm cắt ngang.
"Chưa nói hết đúng không?" – Kỷ Sầm nói: "Chiều nay còn phải thi Sinh học nữa, cậu ôn bài xong chưa?"
Nghe thấy hai chữ Sinh học, Tề Diệu Tưởng lập tức ngẩng đầu lên.
Vừa hay bắt gặp ánh mắt Kỷ Sầm, cô lại chột dạ vội vàng cúi đầu xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!