Chương 16: ''Hiểu Lầm... Chúng Ta Đó Đó''

Phương pháp này quá vô lý, nhưng cô cảm thấy Kỷ Sầm không giống kiểu người nói năng linh tinh.

Trông cậu quá nghiêm túc.

Tề Diệu Tưởng bán tín bán nghi nhìn cậu.

Cuối cùng vẫn là Kỷ Sầm không nhịn được cười, cậu thản nhiên đút tay vào túi quần, hơi nghiêng người về phía cô nói với giọng điệu lười biếng mang chút nghịch ngợm khác hẳn giọng điệu vui vẻ trong sáng thường ngày: "Cậu tin là thật đấy à?"

Tề Diệu Tưởng mới hiểu ra. Cậu đang trêu chọc cô.

Cô không giỏi trách cứ người khác, dù có tức giận thì cũng chỉ là hờn dỗi. Cô nắm lấy quai cặp rồi thở dài: "Thôi, mình đi đây."

Tề Diệu Tưởng vòng qua Kỷ Sầm định đi xuống lầu.

Cánh tay chàng trai chắn ngay trước mặt cô.

"Vừa nãy chỉ đùa thôi, cậu đừng tức giận." Giọng điệu Kỷ Sầm nghiêm túc hơn: "Vậy cậu có muốn cùng đi ăn cơm không?"

Tề Diệu Tưởng nói thẳng: "Không muốn."

Lúc nào nên từ chối thì phải từ chối. Nhưng sau khi từ chối, Tề Diệu Tưởng bắt đầu lo lắng không biết Kỷ Sầm có thất vọng hay tức giận không.

Dù sao trước đây Kỷ Sầm đã giúp đỡ cô rất nhiều lần.

Mặc dù cô không biết bây giờ mình và Kỷ Sầm có tính là bạn bè hay không, nhưng trong lòng cô, hiển nhiên Kỷ Sầm không còn thuộc kiểu người có "quan hệ bình thường" kia nữa.

Trước khi chuyển tới Nhất Trung, Tề Diệu Tưởng ở trường cũ không có bạn bè nên cô rất quý trọng những người bạn mà mình có ở đây, cũng để ý đến cảm xúc của mỗi người bạn.

Hiện tại trong lớp có ba cô gái có mối quan hệ tốt nhất với cô, đều muốn giới thiệu sở thích của họ cho cô. Nói thật lòng, cô không quá hứng thú muốn tìm hiểu sở thích của bọn họ, nhưng cô biết là bọn họ chỉ mong cô có thể hòa nhập với cả nhóm.

Tề Diệu Tưởng có thể cảm nhận được ý tốt của các cô ấy nên không muốn phụ lòng nhiệt tình của họ.

Ngay cả khi đó không phải lĩnh vực cô thấy hứng thú nhưng cô vẫn bằng lòng dành thời gian tìm hiểu.

Lư Văn Giai nói đừng sợ phải nói lời từ chối, không cần vì cảm xúc của người khác mà để bản thân mình chịu thiệt đồng ý. Cô ghi nhớ tất cả những lời ấy trong lòng, cô sẽ không vì những người không liên quan đến mình mà lại làm những chuyện mình không muốn làm.

Nhưng nhóm Lư Văn Giai thì khác, Kỷ Sầm cũng khác.

Nếu ngay cả cảm xúc của bạn mình mà cô cũng không quan tâm thì còn coi là bạn bè gì nữa.

Chỉ trong chốc lát, hàng ngàn suy nghĩ chạy trong đầu của cô thiếu nữ có tâm tư nhạy cảm.

Cho dù bị người ta tung tin đồn cô và Kỷ Sầm yêu nhau nhưng cô nhận ra mình vẫn không muốn nghỉ chơi với Kỷ Sầm.

"Mẹ mình nấu cơm ở nhà rồi, đang đợi mình về." Cô nói.

Thực tế là mẹ Tề Tư của cô rất ít khi nấu ăn, mà tuần này mẹ chỉ được nghỉ ngày chủ nhật nên lúc này không có ở nhà.

"Vậy lần sau đi." – Kỷ Sầm nói: "Vừa đúng lúc tôi định đến cổng trường mua ít đồ, chúng ta cùng đi nhé."

Tề Diệu Tưởng có hơi ngượng ngùng, cô muốn lảng tránh, nhưng không muốn cậu thấy cô đang trốn tránh mình.

Nhưng khi Kỷ Sầm nói đi cùng nhau, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, cảm giác này rất mâu thuẫn.

Muốn giữ khoảng cách với cậu, nhưng cũng không muốn giữ khoảng cách với cậu.

Sao lại làm ra vẻ như vậy chứ.

Thậm chí Tề Diệu Tưởng còn chán ghét chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!