Chương 13: Bị Bắt Gặp Yêu Sớm

Nhất là Lư Văn Giai, cô ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn Tề Diệu Tưởng, dù chưa nói gì, nhưng trong mắt đã hiện lên hàng ngàn con chữ.

Tới tìm Tề Diệu Tưởng?

Kỷ Sầm biết Tề Diệu Tưởng sao?

Họ gặp nhau khi nào?

Ngoại trừ hai nhân vật chính, ở trong đầu mọi người đều là những câu hỏi này.

Tề Diệu Tưởng chuyển đến sau ngày Quốc Khánh, trước giờ chưa từng nghe nói Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng có quen biết nhau.

(*)Quốc Khánh của Trung Quốc: ngày 1 tháng 10.

Mọi người chỉ suy đoán và nghi hoặc ở trong lòng chứ không ai hỏi ra nên đương nhiên không có lời giải đáp nào. Kỷ Sầm nhìn về phía Tề Diệu Tưởng, hỏi thẳng: "Tề Diệu Tưởng, tại sao sáng nay cậu lại tránh tôi?"

Tề Diệu Tưởng kinh hãi mở to mắt.

Tại sao cậu ấy lại nói thẳng như vậy?!

Nhưng vào lúc này, đôi mắt của Lư Văn Giai còn mở to hơn cô.

Lư Văn Giai thật sự không nhịn được nữa, lời nói của Kỷ Sầm quá ẩn ý. Cô ấy tò mò đến mức phải ngắt lời: "Ờm, các cậu ..."

Kỷ Sầm nhướng mày: "Có phải cậu không muốn trả phí bảo kê nữa không?"

Tề Diệu Tưởng sửng sốt.

"Cái gì?"

Biểu cảm của các cô gái càng trở nên mờ mịt.

"Cậu đang giả ngu với tôi à?" Kỷ Sầm dựa lưng ra sau, khoanh tay trước ngực, ra vẻ như chủ nợ, thong thả nói: "Ngày nào tôi cũng mở cửa sau cho cậu để cậu mang bữa sáng cho mấy người lớp cậu. Trước giờ tôi chưa từng bắt cậu. Mỗi một phần bữa sáng tôi chỉ thu của cậu một tệ phí bảo kê. Sao nào? Cậu muốn quỵt nợ à?"

Tề Diệu Tưởng càng sửng sốt. Đầu óc của Lư Văn Giai nhanh nhạy, cô ấy nhanh chóng hiểu ra, ngạc nhiên nói với Tề Diệu Tưởng: "Cậu hối lộ Kỷ Sầm? Thế nên cậu chưa bao giờ bị bắt?"

Vương Thư Huỷ nhíu mày: "Không đúng, mình nhớ bữa sáng ở cổng trường chỉ có bấy nhiêu tiền, cậu không thu thêm một tệ nào, vậy số tiền đó là ..."

La Yên chợt bừng tỉnh: "Tưởng Tưởng, một tệ đó là cậu giúp trả chúng mình à?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu, bây giờ cô rất hoang mang, cô nhìn Kỷ Sầm. Còn Kỷ Sầm bình tĩnh nhìn cô, nói: "Tôi không quan tâm số tiền đó ai trả. Tề Diệu Tưởng, dù sao thì cậu cũng không thể quỵt nợ đâu."

Nói xong, ánh mắt cậu nhìn sang các cô gái ở lớp khác.

"Các cậu cũng học lớp A28 à?"

Một cô gái lập tức phủ nhận: "Không phải, tụi mình học lớp A27."

"Ồ, vậy là các cậu tới đây để nhờ Tề Diệu Tưởng mang bữa sáng cho à?" Kỷ Sầm gật đầu, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy để cậu ấy mang đi. Dù sao cậu ấy càng mang nhiều thì tôi càng kiếm được nhiều tiền."

Mặc dù một tệ không nhiều nhưng ngày nào Tề Diệu Tưởng cũng giúp mọi người mang đồ ăn như vậy, có nghĩa là một ngày cô phải trả cho Kỷ Sầm ít nhất gần 20 tệ phí bảo kê.

Hai mươi tệ có vẻ không nhiều nhưng bữa sáng của họ nhiều nhất cũng chỉ có vài tệ.

Tề Diệu Tưởng mang bữa sáng cho bọn họ mỗi ngày mà không đòi một xu công sức nào, nhưng để tránh bị kiểm tra, ngày nào cô cũng phải trả tiền bảo kê cho Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng thế này thì đúng là coi tiền như rác, còn Kỷ Sầm thì ỷ vào việc mình là học sinh trực ban, y chang một tên gian thương.

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!