Chương 12: Vậy Mà Cô Lại Báng Bổ Cậu

Bách Trạch Văn mang theo ba ly trà sữa đi nghênh ngang từ quán trà sữa về, ồn ào kêu bọn họ nhanh qua đây lấy.

"Tôi nói hai vị thiếu gia tiểu thư phía bên kia, đừng đứng đó nữa, trà sữa là tôi mời, có phải nên nể mặt qua đây lấy không."

Tề Diệu Tưởng lấy lại tinh thần, lập tức chạy tới chỗ Bách Trạch Văn ở bên kia.

Mới nhận trà sữa xong còn chưa kịp uống thì chiếc xe buýt cô đang đợi đã đến trước rồi.

Cô vội vàng tạm biệt hai chàng trai, chạy nhanh lên xe, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Vừa lúc chỗ này có thể nhìn thấy bọn họ, Tề Diệu Tưởng đẩy cửa sổ rồi ló đầu ra ngoài.

Không giống như lần trước, cô chỉ liếc một cái thì dời ánh mắt xa lạ đi ngay, lần này cô vẫy vẫy tay với hai chàng trai nói: "Bái bai, thứ hai gặp lại."

Hai chữ tạm biệt cô nói rất nghiêm túc, mang theo vài phần vụng về lại căng thẳng đáng yêu.

Bách Trạch Văn bị phát âm của cô chọc cười, nhướng mày, cũng học được bộ dáng vẫy tay của cô: "Bái bai nhá."

Kỷ Sầm cũng cong khóe miệng lên.

"Bái bai, về đến nhà gửi QQ cho tôi một tiếng."

Tề Diệu Tưởng nói được, xe buýt bắt đầu khởi hành, cô đóng cửa sổ lại.

Phong cảnh ven đường vẫn như cũ, nhưng thời tiết ngày thứ bảy hôm nay so với mỗi ngày thứ bảy trước càng tươi sáng hơn.....

Chủ nhật, mẹ Tề Tư cuối cùng đi công tác từ nơi khác về.

Nhìn thấy socola còn nguyên vẹn trong tủ lạnh, Tề Tư có hơi khó hiểu, hỏi con gái không cầm đến trường học chia cho các bạn sao.

Tề Diệu Tưởng lúc này đang giúp mẹ gấp quần áo, nói: "Con cầm rồi, nhưng ngày hôm đó con quên lấy ra khỏi cặp nên lại mang về."

"Là do con quên hả?" Tề Tư không yên tâm hỏi: "Không bị các bạn từ chối đấy chứ?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không có, là con quên thật mà."

Dừng một chút, cô lại nói: "Hơn nữa, con nghĩ rồi. Lớp học có quá nhiều người, con không thể chu đáo mọi mặt với mỗi người được, nên là số socola này con định sẽ cho một vài người bạn có mối quan hệ tốt thôi ạ."

Tề Tư chớp chớp mắt. Rõ ràng trước đó bà đã nói khéo với con gái rồi nhưng con gái không nghe, tại sao bây giờ con bé đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?

"Vậy tuần tới con định đem mấy hộp đến trường?"

Tề Diệu Tưởng thầm tính trong lòng, có Lư Văn Giai, Vương Thư Huỷ, La Yên. Còn có lớp trưởng Ngô Trừng, cô vừa mới chuyển tới được mấy ngày, là lớp trưởng giới thiệu sơ lược cô với thầy cô bộ môn. Còn có đại biểu môn Ngữ văn và đại biểu môn Toán, có mấy lần cô đến lớp muộn, không kịp nộp bài tập trong giờ đọc buổi sáng, cô ngại đến văn phòng nộp một mình nên bọn họ đi nộp bài tập giúp cô.

Đương nhiên còn có Cố Dương. Cả Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn lớp bên cạnh nữa.

Tính toán xong xuôi, thì ra cô đã thiết lập mối quan hệ tốt với nhiều người như thế.

Tề Diệu Tưởng vui mừng từ tận đáy lòng, cô nói: "Một hộp là đủ rồi ạ."

Rõ ràng là bây giờ con bé nói chỉ mang một hộp socola đến trường để chia, nhưng trông còn vui vẻ hơn cái hồi con bé nói cần phải mang mấy hộp socola đến trường.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Tề Tư đoán chắc là chủ nhân của mỗi viên trong một hộp socola này đều là bạn tốt thực sự của con bé.

Ngay khi bà đang muốn tìm hiểu một chút thông tin cá nhân về mấy người bạn tốt của con gái thì điện thoại đột nhiên có cuộc gọi, vừa thấy điện thoại báo là cấp trên gọi đến, Tề Tư đành tạm thời bỏ qua, quay đầu bắt máy.

"Ôi, sếp Cố, cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi đã về nhà an toàn rồi... Anh đã về đến nhà chưa..."

Tề Tư đi ra ban công gọi điện thoại, âm thanh dần dần xa, Tề Diệu Tưởng tiếp tục gấp quần áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!