"Đừng để ý tụi nhỏ mua cái gì, em mau đi vào xem tình trạng con bé thế nào đi. Đợi một lát nữa đưa đến bệnh viện kiểm tra xem sao, anh đi xem Cố Dương."
Vốn dĩ Tề Tư đang đi xã giao với Cố Minh Chu, vừa nhận được điện thoại của đồn công an là lập tức tới đây luôn. Ngay cả tài xế cũng không kịp gọi, Cố Minh Chu tự lái xe đưa bà qua.
Nhưng khi đến cửa đồn công an, chưa nhìn thấy Tề Diệu Tưởng thì ngược lại Cố Minh Chu đã thấy Cố Dương đang cùng bạn mình đánh hội đồng mấy tên côn đồ.
Mấy đứa nhóc thường ngày là học sinh xuất sắc ở trường, thế nhưng lúc này trong miệng lại đang chửi "Đờ| mờ| mày #%^$&@", mắng khó nghe vô cùng. Cố Minh Chu cau mày nghe, cảnh sát bên cạnh vừa khuyên can vừa kéo người ra còn con trai của ông thì lại ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt bên dưới cặp kính âm u dọa người, bàn tay không biết tại sao lại chảy máu. Cố Dương bị cảnh sát giữ tay không đánh được thì liền nhấc nhân hung hăng đá lên đầu tên côn đồ đang bò dậy trên mặt đất.
Mặc kệ đây là đồn công an, tên côn đồ bị Cố Dương đá sắp hôn mê tới nơi.
Suy cho cùng thì đều là học sinh cấp ba, cảnh sát cũng hiểu được tụi nhóc đang tức giận vì bạn mình nên không thể thật sự mạnh tay được. Sau cùng vẫn là Cố Minh Chu quát lớn một tiếng, Cố Dương thấy ba mình tới thì mới thở hổn hển miễn cưỡng dừng lại.
Mấy tên côn đồ vốn dĩ không sao, nhưng lúc này đầu váng mắt hoa, như bị chấn động não. Cái tên bị đánh nặng nhất ngay cả đứng cũng không vững, có lẽ cũng phải đi bệnh viện kiểm tra.
Giờ thì hay rồi, tất cả phụ huynh đều nhận được điện thoại của cảnh sát, đang trên đường vội vàng tới đây.
Cố Minh Chu bóp lông mày, ông chỉ có thể gọi điện cho Kỷ Lễ Ngôn mời cảnh sát cấp cao này tới đây xử lí giúp đám nhóc này.
Kỷ Lễ Ngôn động tác rất nhanh, biết hôm nay con trai mình về Đồng Châu cùng Cố Dương, xuống máy bay không về nhà mà lại chạy tới đồn công an nên không nhiều lời, bỏ hết việc trong tay chạy qua.
Vừa nghe tin cục trưởng Kỷ muốn đến, đồn trưởng hôm nay không đi làm cũng lập tức từ nhà chạy tới tiếp đón.
Những người nói chuyện được đều lục tục kéo đến, Kỷ Lễ Ngôn sắc mặt u ám hỏi một câu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Khí thế mạnh mẽ như thế, đồn trưởng lập tức quát lên: "Mấy người các cậu còn không mau nói rõ!"
Mấy tên côn đồ lập tức sợ hãi, vốn dĩ bọn chúng chỉ là nhận tiền làm việc, căn bản không hề biết cô gái mà bọn chúng dạy dỗ rốt cuộc có thân phận gì. Tưởng rằng đụng người nào không nên đụng, ngay cả còng tay lẫn ghế sám hối đều không cần, cả đám mặt mũi bầm dập lập tức nói rõ ràng rành mạch đầu đuôi mọi chuyện.
Nghe thấy có người sai sử, Kỷ Lễ Ngôn không nói hai lời liền trực tiếp bảo người lấy điện thoại của đám côn đồ qua rồi ném trước mặt chúng.
"Gọi cho cái người tên Tô Tư Nguyện đó, bảo cô ta qua đây."
Đồn công an nằm ở khu trung tâm thành phố, ngày thường đã có nhiều án lớn án bé. Hôm nay vừa hay là cuối tuần, không có nhiều cảnh sát trực ban. Vụ việc này ầm ĩ tới tận chiều tối, hàng quán xung quanh bắt đầu lên đèn thì mới xem như tạm thời dừng lại.
Tất cả phụ huynh đều đến đủ, đám côn đồ vốn dĩ có tội lại phải đối mặt với quyền uy của cảnh sát nên cũng không dám truy cứu chuyện bị đánh. Phụ huynh biết được con mình tức giận vì bạn nên ngoài miệng thì thuận theo cảnh sát dạy dỗ vài câu rồi đưa về nhà.
Tiễn phụ huynh và tụi nhóc ra khỏi đồn công an, Tề Tư nói xin lỗi họ. Đều vì Tưởng Tưởng nên bọn nhóc mới đánh người, mong rằng về nhà họ đừng trách tội chúng. Phụ huynh ai ấy đều xua tay nói không phải chuyện lớn gì, nếu bạn bè xảy ra chuyện mà đám nhóc này khoanh tay đứng nhìn thì mới là bọn họ dạy con thất bại.
Mấy chàng trai ban nãy ở trước mặt các chú cảnh sát đều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, hứa rằng lần sau tuyệt đối không bao giờ đánh ai nữa, hiện giờ cảnh sát không có mặt thì thái độ lập tức kiêu ngạo.
"Con còn đánh chưa đủ đâu." Bách Trạch Văn lười biếng bĩu môi: "Nếu đây không phải đồn công an thì ông đây chắc chắn sẽ bẻ gãy tay mấy thằng đó, dù sao thì đâu phải nhà mình không trả được tiền thuốc men."
Bách Vinh gõ ngay vào đầu con trai: "Con đủ rồi đấy, còn đòi đánh gãy tay người ta à. Con đang hành hiệp trượng nghĩa hay là đang phản xã hội đấy?"
Bách Trạch Văn bĩu môi.
Những người khác bên cạnh không nói gì nhưng trong lòng cũng nghĩ y chang như vậy.
Nhìn mấy chàng trai, Tề Tư khẽ mỉm cười: "Việc hôm nay dì thay Tưởng Tưởng cảm ơn mấy đứa."
Ngô Trừng gãi mũi: "Dì đừng khách sáo như thế. Nếu không phải tụi con đến muộn thì Tưởng Tưởng đã không gặp phải chuyện như vậy..."
"Sớm biết vậy thì đã không ra sân bay đón Cố Dương và Kỷ Sầm rồi." Đồng Bác thở dài: "Nếu vậy thì chắc chắn có thể chạy ngay qua dạy cho đám côn đồ đó một bài học."
Cũng không đến nỗi động thủ trút giận ở đồn công an.
Địch Gia Lương hùa theo: "Đúng thế..."
Chỉ vì đi sân bay nên các cậu ấy mới không thể cứu người thành công, spotlight đều bị mấy cô gái giành mất, đã thế còn bị Lư Văn Giai mắng cho một trận trong điện thoại, nói rằng còn cần mấy chàng trai các cậu làm gì nữa.
Tề Tư dịu dàng nói: "Nhưng mấy đứa vẫn đến đây không phải sao? Dì cũng cảm ơn mấy đứa đã quan tâm Tưởng Tưởng như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!