Tề Diệu Tưởng thực sự rất đói.
Tuy không biết Cố Dương nói gì với mình, nhưng Tề Diệu Tưởng cảm thấy Cố Dương chắc là không có ác ý với cô.
Nếu đã như vậy, bánh kếp mà Cố Dương cho cô, cô cũng có thể ăn ha?
Cậu ta cũng không thể hạ độc cô được nhỉ?
Kệ, có độc cũng không sao, tội ác rõ ràng, chứng cứ xác thực, cậu ta có chạy cũng không thoát được, trừ khi ba của cậu ta là quan chức cấp cao hoặc là ông chủ lớn.
Tẩy não cho mình một hồi, Tề Diệu Tưởng cắn một miếng, vị ngon lan tràn, cô kinh ngạc phát hiện phần bánh kếp này với chiếc bánh bình thường cô hay ăn có mùi vị giống nhau y đúc.
Cô không thể ăn quá cay, hơn nữa cũng không thích ăn hành, phần bánh kếp này không thêm ớt cay cũng không bỏ hành vào.
Dù cho Cố Dương là bạn hay địch thì chỉ với chiếc bánh kếp này, Tề Diệu Tưởng quyết định sẽ ở lại phòng học sau khi tan học trưa nay.
Lư Văn Giai không yên tâm nên cũng ở lại cùng cô, cô ấy bảo Vương Thư Huỷ và La Yên đến căn tin trước giúp cô ấy và Tề Diệu Tưởng lấy cơm.
Có Lư Văn Giai ở bên cạnh, Tề Diệu Tưởng không còn sợ nữa.
Người trong phòng học đã rời đi kha khá, Cố Dương thấy Lư Văn Giai cũng ở đây thì nhíu mày, cậu ta không trực tiếp đuổi người mà nói với Tề Diệu Tưởng là chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Thế là khiến cho Lư Văn Giai càng thêm cảnh giác hơn.
"Cố Dương, rốt cuộc cậu muốn nói gì với cậu ấy vậy? Chẳng lẽ có người khác ở đây thì cậu không thể nói sao?"
Cố Dương nói: "Đúng vậy, tôi chỉ có thể nói với một mình cậu ấy."
Giọng nói không có chút gợn sóng nào nhưng lại khiến người ta liên tưởng linh tinh, sắc mặt của Lư Văn Giai đột nhiên trở nên phức tạp.
Một chàng trai có chuyện muốn nói cùng một cô gái, còn không thể bị người khác nghe được, Lư Văn Giai biết suy đoán này thật vớ vẩn, tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, tình tiết trong tiểu thuyết học đường xem thì được nhưng không thể coi là thật.
Với lại hai người Cố Dương và Tề Diệu Tưởng bình thường không có tương tác gì, nhưng….
Coi như cô ấy xem tiểu thuyết nhiều quá nên não toàn nghĩ tới chuyện yêu đương đi, cô ấy thật sự không nghĩ ra hai người này không oán không thù không tiếp xúc thì còn có khả năng nào chứ!
Tuy rằng cực kỳ vớ vẩn nhưng nếu cứ như vậy thì hành vi của Cố Dương đã nói lên tất cả.
Hiện giờ khí hậu toàn cầu đang dần ấm lên, những tảng băng lớn rồi cũng có một ngày tan ra.
Nói không chừng ở nơi không thấy, thật ra Cố Dương đã chú ý đến Tề Diệu Tưởng từ rất lâu rồi.
Lư Văn Giai thì thầm hỏi vào tai Tề Diệu Tưởng:
"Cố Dương cậu ấy không phải muốn tỏ tình với cậu đấy chứ?"
Tề Diệu Tưởng trừng mắt thật lớn: "Gì?"
"Cố Dương, cậu muốn nói chuyện riêng với Tề Diệu Tưởng thì không thành vấn đề, nhưng cậu phải bảo đảm với mình rằng cậu không được bắt nạt cậu ấy." Lư Văn Giai uy hiếp: "Nếu không thì mình sẽ đi mách thầy."
Nghe được lời của Lư Văn Giai, vẻ mặt của Tề Diệu Tưởng dịu lại, lặng lẽ tiến lại gần cô ấy hơn một chút.
Về phần Cố Dương, rõ ràng là đang ở ngoài đời thực nhưng dường như Lư Văn Giai có thể thấy trên đầu cậu ta rơi xuống vài đường màu đen.
Bảo sao muốn ở bên cạnh, hóa ra là sợ bạn tốt bị bắt nạt.
Cố Dương nhếch khóe miệng lên, nói: "…. Cậu nghĩ nhiều rồi."
Nghe được lời bảo đảm, Lư Văn Giai cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!