Chương 5: Cố Tình Làm Tôi Thèm Sao?

Kỷ Sầm cau mày nhìn Bách Trạch Văn như một tên ngốc.

Bách Trạch Văn khéo léo che giấu ánh mắt của mình, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa bầu không khí mập mờ của hai người bọn họ.

"Có chuyện gì thế?"

Thầy chủ nhiệm giáo vụ nhận thấy bên này có động tĩnh không thích hợp thì vội bước tới.

Tề Diệu Tưởng thấy vậy lại càng thêm luống cuống.

Cô có thể cầu mong Kỷ Sầm không phát hiện ra nhưng thầy chủ nhiệm giáo vụ thì không thể.

Dù sao thì tất cả các thầy chủ nhiệm giáo vụ trên thế giới này đều có cặp mắt tinh tường. Ai không mặc đồng phục, ai lén nhuộm tóc, ai mang điện thoại đến trường, chỉ cần kiểm tra một cái là biết ngay, chính xác hơn cả radar.

Lúc này chỉ còn cách đặt niềm tin mong manh vào một người không mấy khả quan.

Tuy hiện tại chưa tiếp xúc nhiều với Kỷ Sầm nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn có cảm giác cậu là một người tốt.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Sầm, đôi mắt đen tròn xoe dưới tóc mái bằng ngoan ngoãn lộ vẻ lo lắng, chớp chớp liên hồi, thể hiện sự cầu cứu.

Cô không biết khả năng đọc suy nghĩ của người đứng đầu khối thế nào, nhưng dù sao thì cô cũng thấy khóe miệng của cậu bạn đã nhếch lên.

Đôi mắt hiền lành, sạch sẽ hơi cong lên, khóe mắt hơi tròn, mềm mại dịu dàng. Làn da cậu trắng, đôi mắt sáng long lanh trong buổi sáng ẩm ướt lạnh lẽo lại có cảm giác ấm áp khô ráo khiến Tề Diệu Tưởng cảm thấy như bị mê hoặc trong tích tắc.

Tề Diệu Tưởng đột nhiên hiểu được lý do tại sao Lư Văn Giai lại mến mộ cậu rồi.

Sau đó Kỷ Sầm chỉ về một hướng rồi nói với thầy chủ nhiệm giáo vụ, giọng nói có phần gấp gáp: "Thầy chủ nhiệm, hình như bên đó có người không mặc đồng phục vừa lẻn vào đấy ạ."

Thầy chủ nhiệm giáo vụ quay đầu lại, quả nhiên có một cậu bạn không mặc đồng phục đang cố lẻn vào từ bên rìa cổng trường.

"Ê! Em kia ! Làm gì vậy hả! Tại sao lại không mặc đồng phục!"

Thầy chủ nhiệm giáo vụ rời đi.

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bắt được học sinh xui xẻo không mặc đồng phục, thầy chủ nhiệm giáo vụ tra hỏi lớp và tên của cậu ta. Kỷ Sầm dời mắt về, nhìn đôi vai của cô gái vốn đang căng thẳng giờ đã thả lỏng ngay lập tức.

"Mau vào đi." Cậu nhắc cô.

Tề Diệu Tưởng muốn nói cảm ơn với cậu nhưng vừa nhìn thấy cậu bạn có đôi mắt hồ ly bên cạnh, mặc dù cậu ta chưa nói gì, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý như đã nói lên tất cả.

Nó làm cô nhớ lại ngày cô bị mọi người la ó hò hét trước cửa lớp.

… Không biết cậu ấy có thật sự hiểu nhầm cô với Kỷ Sầm không… Thôi kệ, không nói nữa, dù sao thì Kỷ Sầm cũng không thiếu câu cảm ơn này của cô.

Đắn đo nửa ngày, Tề Diệu Tưởng chẳng nói gì cả, cầm balo chạy như bay về phía lớp học.

Có vẻ như kể từ khi chuyển đến trường mới cô luôn đến muộn.

Tuy nhiên lần đến muộn này cô không còn xấu hổ như lần trước. Trong giờ đọc bài buổi sáng ồn ào, ngay khi Tề Diệu Tưởng xuất hiện ở cửa lớp, ánh mắt của một nhóm nữ sinh lập tức sáng lên.

"Tề Diệu Tưởng, rốt cuộc cậu cũng tới rồi."

Giờ đọc bài buổi sáng không có giáo viên trông coi, Tề Diệu Tưởng giúp các bạn gái mang bữa sáng đến, họ vui vẻ vây quanh cô.

Mặc dù có quy định rõ ràng là không được mang bữa sáng tới trường, nhưng không ai lại đi tố cáo bạn học chỉ vì việc này.

Tề Diệu Tưởng phải thừa nhận rằng, giây phút cô được vây quanh, trong lòng cô cảm thấy rất vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!