Kỷ Sầm quan sát phản ứng của cô.
Dạo này thời tiết rất lạnh, nếu giảm thêm vài độ nữa thì sẽ xuống âm độ mất. Ngày nào Tề Diệu Tưởng cũng thêm vài lớp áo ở bên trong áo đồng phục, không những thế cô còn cố ý mặc quần mùa thu thật dày để giữ ấm.
Nhưng hình như hôm nay cô mặc hơi nhiều thì phải, nhất là bên trong còn có thêm một lớp áo thu bó sát, cả người như có một luồng nhiệt nóng quấn thân, tỏa nhiệt rất khó.
Cảm giác xấu hổ muốn tìm chỗ chui xuống xâm chiếm tâm trí cô. Tề Diệu Tưởng muốn hỏi Kỷ Sầm nhưng vừa mở miệng thì giọng nói nhỏ tới mức bản thân nghe xong cũng thấy chính mình quá hèn.
"Muộn lắm rồi, mình về đây."
Giả ngốc, làm như chẳng có gì xảy ra.
Kỷ Sầm biết ngay cô sẽ thế mà.
Nhưng cậu hết kiên nhẫn rồi.
Nếu như bây giờ cô hỏi tại sao cậu lại bỗng nhiên tập kích cô, hay thậm chí mắng cậu vài câu, đánh cậu vài cái thì có lẽ Kỷ Sầm cũng sẽ không bất lực như vậy.
Cố Dương liên tục đốc thúc cậu nhanh lên, Kỷ Sầm đương nhiên cũng muốn nhanh nhưng cậu lại băn khoăn cảm nhận của Tề Diệu Tưởng, cậu không muốn làm cô sợ.
Có những ám chỉ dường như đã trở nên rõ ràng. Từ khi bắt đầu với sự quan tâm thầm lặng cho tới bây giờ, dù cho có ở cùng những người khác thì cũng sẽ cố tình tạo ra một vài sự tiếp xúc nho nhỏ. Có ngốc đến mấy có lẽ cũng nên phát hiện ra điều gì đó.
Cho dù nó là một bài Toán đi chăng nữa thì từng bước từng bước giải đề, sau cùng có lẽ cũng sẽ tìm ra đáp án.
Kỷ Sầm giữ cô lại: "Sao cậu không hỏi vì sao mình ôm cậu?"
Trái tim Tề Diệu Tưởng như ngừng đập.
Để tránh cho cả hai đều xấu hổ nên cô vờ như mình chẳng biết gì hết, sao cậu còn chủ động hỏi tại sao cô không hỏi.
Cô không kỳ vọng nhiều ở cậu, mà cũng không dám đặt kỳ vọng quá cao, chỉ cần Kỷ Sầm chịu làm bạn của cô là được rồi.
Chỉ cần hai người là bạn bè của nhau thì cô cũng đã cảm thấy đủ.
Đối với Tề Diệu Tưởng mà nói, bạn bè là mối quan hệ an toàn nhất. Có thể chơi với nhau, có thể nhìn về phía cậu một cách tự nhiên, có thể mượn mối quan hệ bạn bè để nói ra hết thảy những lời quan tâm mà chẳng sợ cậu sẽ nghi ngờ.
Còn về những chuyện khác, Tề Diệu Tưởng cảm thấy bản thân không có tư cách ấy.
Giống như mặt trăng và những vì sao trên bầu trời vậy, cả đời này chúng đã được định sẵn là chúng ta phải ngẩng đầu lên thì mới có thể ngắm nhìn.
Tề Diệu Tưởng vờ như thoải mái lắc tay áo đồng phục của mình.
"…Này thì có gì để hỏi đâu, cậu đùa mình thôi mà." Cô cố gắng để giọng nói của mình như không để ý: "Tụi mình không học cùng lớp nên cậu không biết đó thôi. Lư Văn Giai với Ngô Trùng cũng hay đùa như vậy lắm, động tay động chân suốt ý, có một lần suýt nữa thì hôn nhau luôn."
Nói xong, Tề Diệu Tưởng nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, những bạn khác thấy vậy thì đều loạn lên. Ngô Trừng với Lư Văn Giai thì lại làm ra vẻ buồn nôn.
Cô không nhịn được mà cười khe khẽ.
Tề Diệu Tưởng nghĩ rằng Kỷ Sầm cũng sẽ cười theo mình, thế nhưng chàng trai lại không như vậy.
Trong đêm đông đen kịt, đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh vẻ mong chờ của cậu dần dần trở nên ảm đạm.
Nhìn cậu nghiêm túc như vậy, Tề Diệu Tưởng khẽ cắn môi, không cười nổi nữa.
Kỷ Sầm gọi tên cô: "Tề Diệu Tưởng."
Tề Diệu Tưởng đáp lời một cách cẩn thận: "Ơi."
"Nếu bây giờ mình hôn cậu thì cậu có còn cảm thấy mình đang đùa cậu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!