Chương 40: ''Vào Đi, Em Gái''

Lớn chừng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng đến nhà bạn.

Lúc trước ba của Lư Văn Giai mời cô đến nhà chơi, nhưng ngày nào bọn họ cũng đi học, thời gian nghỉ lễ lại ít, đến giờ Tề Diệu Tưởng vẫn chưa tới chơi.

Cố Dương sống trong căn hộ gần trường học, hầu hết những người sống ở đây đều là phụ huynh có con đang học lớp 12,  thuê nhà để tiện chăm sóc con cái. Lúc này là giờ tan học ban chiều, cũng là lúc các bậc phụ huynh tan sở, có không ít phụ huynh vừa mới mua đồ ở siêu thị về đang đứng đợi thang máy.

Cố Dương và Tề Diệu Tưởng cũng đang đợi thang máy, phụ huynh sống cùng tòa nhà đã gặp Cố Dương mấy lần, nhiệt tình mở lời trò chuyện với cậu ấy, còn hỏi thăm Cố Dương đôi ba câu. Cố Dương nhìn thờ ơ lạnh lùng nhưng với người lớn thì vẫn rất lễ phép, dù trong lòng không mấy kiên nhẫn nhưng lần nào cậu cũng trả lời.

Cố Dương nói cậu sống một mình, không có phụ huynh ở cùng, vậy nên đi đâu làm gì cũng chỉ một mình.

Biết cậu mới học lớp 10, các phụ huynh đều khen ngợi cậu có tính tự lập.

Vào cuối tuần, họ thấy cậu dẫn vài người bạn đến nhà, nhưng hôm nay cậu lại dẫn theo một cô gái.

Nhìn cô gái trầm lặng yên tĩnh, vẻ ngoài ngoan ngoãn, đứng cạnh Cố Dương đeo kính trông hai người rất hợp nhau.

Cuối cùng có một phụ huynh cất tiếng hỏi: "Cố Dương, đưa bạn học về nhà chơi à?"

Cố Dương vâng một tiếng.

"Sao không phải là đám con trai thường đến nhà con chơi? Đây là lần đầu tiên thấy con dẫn bạn nữ đến nhà chơi đấy."

Giọng điệu thăm dò của phụ huynh rõ ràng, ngay cả Tề Diệu Tưởng cũng có thể nghe ra.

Cũng không trách phụ huynh suy nghĩ quá nhiều, con trai sống một mình lại dẫn bạn nữ cùng lớp về nhà, đây đúng là điều cần phải cảnh giác trong mắt các bậc cha mẹ.

Đương nhiên Cố Dương cũng nghe ra, cậu khẽ nhíu mày muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào, vì các phụ huynh không nói rõ, nếu cậu giải thích thì lại có vẻ như là cậu suy nghĩ nhiều.

"Anh." Lúc này đột nhiên cậu nghe thấy giọng của Tề Diệu Tưởng.

Cậu sửng sốt, rủ mắt nhìn cô.

Cô gọi ai thế?

Tề Diệu Tưởng liếc nhìn trần nhà, giả vờ tò mò: "Thì ra đây là nơi anh ở một mình à, ừm, trang trí khá đẹp đấy. Đợi em về nhà em sẽ nói với ba một tiếng để ba yên tâm."

Sau khi hết nghi hoặc, đôi mắt sáng màu của cậu chợt lóe lên một tia "hiểu rồi". Cố Dương cong khóe môi, thuận theo cô nói: "Ừm, trang trí khá đẹp."

Thang máy tới tầng cậu ở, Cố Dương nói: "Đến rồi, đi thôi, đưa em đi xem trang trí trong nhà thế nào."

Tề Diệu Tưởng: "Ừm ừm."

Hai người đi ra khỏi thang máy, Cố Dương lấy chìa khóa ở trong túi ra, mở khóa.

"Nhanh nhạy đấy." Cậu đột nhiên nói.

Tề Diệu Tưởng cười hì hì.

Đúng khoảnh khắc đó cô chợt lóe lên ý tưởng này, bị hiểu nhầm là anh em ruột thì tốt hơn là bị nhầm đang yêu sớm.

"Nhưng cậu nói như vậy, có khi lần sau tôi về một mình, bọn họ lại hỏi sao em gái không tới chơi."

"A." Tề Diệu Tưởng không nghĩ tới chuyện này: "Nếu bọn họ hỏi cậu thật thì sao đây?"

Cố Dương nói với giọng điệu bình tĩnh: "Có gì đâu, thì nói tôi và em gái cãi nhau rồi."

Nói xong, mở cửa ra, Cố Dương nhướng mày nói với cô: "Vào đi, em gái."

Tề Diệu Tưởng mím môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!