Chương 4: Cậu Dám Đùa Giỡn Cậu Ấy À?

Đương nhiên Kỷ Sầm không ngất xỉu.

Sở dĩ cậu không thể trả lời tin nhắn là bởi vì lúc này điện thoại không có ở trên tay.

"Họp ban cán sự lớp mà còn ở dưới lén chơi điện thoại, có phải em quá không tôn trọng cô rồi ha Kỷ Sầm?"

Cô Bùi lấy điện thoại của cậu rồi cầm lên quơ quơ.

May mà Kỷ Sầm phản ứng nhanh, kịp thời nhấn nút khóa màn hình bên hông một giây trước khi điện thoại bị lấy đi.

Kỷ Sầm hơi mỉm cười, rất nhanh đã bày ra dáng vẻ chân thành nhận lỗi.

"Em xin lỗi cô Bùi, lần sau em không dám như vậy nữa đâu ạ."

Cô Bùi vốn định dạy dỗ cậu vài câu.

Nhưng cậu học trò này thật sự quá tuấn tú, đôi mắt màu nâu sáng, đường nét khuôn mặt trong trẻo mang theo vẻ tươi trẻ của thiếu niên, dù chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng đã rất đẹp trai rồi.

Hiện giờ vẻ ngoài của cậu không có bất kì tính công kích nào, nhưng không thể tưởng tượng được trong vài năm tới sẽ biến thành cực phẩm ra sao.

Không thể trách cô Bùi được, các thầy cô khác cũng hết cách với Kỷ Sầm.

Tính cách của cậu học trò này thật sự rất tốt, ba mẹ đều là nhân viên công chức, từ nhỏ đến lớn đều được sống trong môi trường có điều kiện tốt, thân hình cao ráo. Cậu đối xử với người khác không lạnh không nhạt, vừa lịch sự lại có ý thức chừng mực, đầu óc thông minh, thành tích môn văn hóa cũng rất tốt.

Nghe nói lúc học cấp hai cậu đã tham gia vào đội bắn cung của trường, theo huấn luyện viên ra ngoài tham gia không ít cuộc thi, lấy được rất nhiều huy chương. Nhưng bây giờ xem ra, may mà cậu không vào trường thể thao. Tuy quốc gia ngày càng coi trọng hạng mục thể dục thể thao, nhưng nước nhà vẫn tập trung vào giáo dục cơ bản, lấy các môn văn hóa làm chính.

Sau kỳ thi tháng đầu tiên, nhìn vào phiếu điểm của Kỷ Sầm, các thầy cô đều nhất trí quyết định trong ba năm tới sẽ bồi dưỡng cậu thật tốt, cho cậu tham gia nhiều cuộc thi, đăng ký thêm cho cậu các hoạt động trại Đông và trại Hè, nhất định phải hướng cậu đỗ vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.

Tuy nhiên một chàng trai dù hoàn hảo đến đâu thì vẫn có khuyết điểm nhỏ.

Ví dụ như lúc đi học sẽ làm việc riêng, hoặc là lén mang điện thoại và truyện tranh đến trường, hay đôi khi có quá nhiều bài tập, cậu lười làm thì sẽ đi chép bài của bạn học khác.

Mấy lỗi lầm nhỏ nhặt có thể bỏ qua được thì các giáo viên khác có thể bỏ qua, nhưng cô Bùi thì không, cô là chủ nhiệm lớp, cần phải răn đe để làm gương.

"Cô đã nói bao nhiêu lần là không được mang di động đến trường rồi, em xem lời nói của cô là cú đánh rắm à? Điện thoại di động cô sẽ tịch thu, lát nữa cô sẽ gọi điện thoại cho mẹ em, bảo mẹ em đến trường lấy về."

Mấy ban cán sự khác hít một hơi thật sâu, một số người lén mang di động cũng theo bản năng che chặt túi áo đồng phục.

Kỷ Sầm chẳng những nhận phạt mà còn ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."

Thậm chí còn có thể nhìn thấy ý cười nhàn nhạt ở đáy mắt cậu, như thể việc bị thu điện thoại làm cho cậu thấy rất vui.

"…"

Cô Bùi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không để ý đến Kỷ Sầm nữa, cô ấy tiếp tục nói:

"Cô vừa nói đến chỗ nào rồi? À, tuần sau là đến lượt lớp chúng ta, thời gian là hai tuần. Bây giờ trong danh sách còn hai vị trí trống, phụ trách kiểm tra tác phong và đồng phục trong giờ tự học buổi sáng. Các em có ai xung phong nhận việc không? Bởi vì phải thức dậy tương đối sớm nên chỉ cần các bạn ở nội trú thôi."

Không ai lên tiếng, thời tiết càng lúc càng lạnh, việc rời khỏi giường lại càng khó khăn hơn. Hơn nữa còn phải đợi ở cổng trường trước khi các bạn học khác đến, không có học sinh nội trú nào muốn đảm nhận nhiệm vụ này cả.

Sao cô Bùi lại không biết được, cô đợi một lát rồi phát hiện không có ai xung phong, thế là cô nhìn về Kỷ Sầm ở dưới bục giảng.

Vẫn phải cho thằng nhóc này hình phạt thực tế mới được.

Cô Bùi: "Nếu không có ai xung phong vậy thì cô sẽ chọn ngẫu nhiên một bạn, Kỷ Sầm, em đi."

Kỷ Sầm chớp mắt: "Em sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!