Chương 38: Tỏ Tình Rồi?

Tề Diệu Tưởng thở dài.

Các bạn nữ lớp khác đều ăn mặc xinh đẹp, chỉ có trang phục lớp bọn họ là đặc biệt thế này. Cô cũng muốn mặc váy rồi trang điểm. Ở nhà đồ trang điểm của mẹ chất thành đống, thỉnh thoảng mẹ muốn chọc cô nên kéo cô lại đánh son chuốt mi. Mỗi lần như vậy, Tề Diệu Tưởng đều nói không muốn rồi bày ra dáng vẻ kháng cự, nhưng thực ra khi mẹ cầm cọ xoa xoa đánh đánh ở trên mặt cô, cô cảm thấy rất thoải mái. Trang điểm xong, ngắm mình trong gương, ngoài mặt cô ghét bỏ chứ trong lòng lại vui ơi là vui.

Tề Diệu Tưởng cũng giống như nhiều cô gái khác ở độ tuổi này, cô không muốn người khác biết mình rất yêu cái đẹp, không muốn họ biết bản thân cực kỳ muốn được biến hình như cô bé Lọ Lem, vừa lên sân khấu đã khiến ai nấy đều phải kinh ngạc.

Sợ bị người khác nói bản thân làm đỏm và trẻ con, lên cấp ba rồi mà tối ngày chỉ biết ảo tưởng mấy tình tiết trong phim thần tượng vô bổ.

Tề Diệu Tưởng hướng nội, cô thích khoảng thời gian ở một mình. Khi ấy vừa thoải mái vừa nhẹ nhàng, cô không thích lên sân khấu, không thích bị mọi người chú ý, không thích lộ mặt. Sự chú ý của mọi người chỉ làm cô cảm thấy lo lắng không yên.

Thế nhưng sâu thẳm trong trái tim mình, có những lúc cô lại cảm thấy mâu thuẫn mà tưởng tượng ra một viễn cảnh. Ở đó cô hi vọng bản thân mình có thể mặc những bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm xinh đẹp sau đó xuất hiện trước mặt mọi người, khiến họ cảm thấy rằng à hóa ra Tề Diệu Tưởng cũng có một mặt xinh đẹp chói mắt như vậy.

Đặc biệt là sau khi có cảm tình mơ hồ với người nào đó, cô càng mong rằng mình sẽ mang dáng vẻ rực rỡ trước mặt người ấy trong một khoảnh khắc, hay ít nhất là lấp đầy ánh mắt cậu.

Thế nhưng dù cho có hướng nội hay rụt rè tới đâu thì cũng sẽ có ước muốn, chẳng có ai thật sự hi vọng rằng cả đời mình cứ trôi qua một cách tầm thường như vậy, cũng chẳng có ai không muốn mình rực rỡ giữa đám đông. Cho dù Tề Diệu Tưởng đã từng mong rằng mình chỉ là một luồng không khí không màu không vị, không thu hút ánh nhìn của người khác và cũng chẳng có cảm giác tồn tại.

Nhưng lần xấu hổ này không giống như trước kia, tuy bị các bạn cười trêu nhưng những nụ cười ấy không hề có ác ý, mọi người chỉ cảm thấy thú vị, các bạn ấy thật sự coi cô là một phần của lớp nên mới trêu chọc cô.

Thế nên tuy rằng xấu hổ nhưng là kiểu xấu hổ làm bản thân vui vẻ, nó không làm cô khó chịu hay muốn khóc.

Thôi kệ vậy, mọi người vui là được. Coi như là thực hiện chút ảo tưởng hư vinh của cô đi, tuy là không giống như trong tưởng tượng lắm.

Tề Diệu Tưởng bị mọi người vây quanh cười đùa, cô chun mũi cười theo rồi cố tình nói với mọi người: "Cười cái rắm í."

Một cô gái luôn trầm tính nhút nhát, thường ngày ngay cả khi cười cũng thẹn thùng, nói năng nhỏ nhẹ thế mà hôm nay lại đột phá bản thân, không những nói "cái rắm" mà còn đang trong lớp trang điểm hài hước như vậy nữa.

Thế là mọi người càng cười vui vẻ hơn.

Cuối cùng Đổng Vĩnh Hoa nói: "Thôi không cười nữa. Có gì buồn cười đâu, thầy thấy Tề Diệu Tưởng trang điểm như vậy rất xinh mà, đáng yêu lắm."

Đổng Vĩnh Hoa thật sự cảm thấy như vậy rất đáng yêu, cô bé mặc áo hoa nhìn đẹp hơn những bộ quần áo lung tung thời nay nhiều.

Thầy chủ nhiệm đã nói vậy rồi, các bạn lại mồm năm miệng mười sửa lại thành "xinh lắm", "đáng yêu lắm".

Tề Diệu Tưởng đâu có ngốc, sao cô không biết bản thân mình lúc này rốt cuộc là đáng yêu hay buồn cười chứ.

Đây là lần đầu tiên cô tết tóc, đường nét thanh tú trên khuôn mặt kết hợp với những bím tóc đơn giản, đôi mắt đen tròn như hai quả nho bên dưới lớp tóc mái, hai má ửng hồng. Nhìn cô lúc này cực kỳ giống với em bé trong tranh được dán trên cửa nhà lúc mọi người đón Tết ở quê khi còn nhỏ.

Thực ra thì ngoài cách ăn mặc gây cười ra thì quả thật là rất đáng yêu.

Lúc này giáo viên phụ trách điều khiển đêm hội đi tới nói với bọn họ rằng có thể chuẩn bị lên sân khấu tổng duyệt rồi.

Đổng Vĩnh Hoa vỗ tay ra hiệu cho học sinh lớp mình đừng buôn chuyện nữa, mau chóng chuẩn bị lên sân khấu.

Cả đám ngậm miệng, theo sự chỉ đạo của Đổng Vĩnh Hoa, con trai thì đi chuyển đạo cụ còn con gái thì chờ ở một bên sân khấu bên trong hội trường. Tề Diệu Tưởng đang im lặng đứng xem tiết mục của lớp nào đó thì bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào gáy.

Cô quay đầu thì thấy một bông hồng nhựa xuất hiện trước mặt mình.

Bách Trạch Văn cà lơ phất phơ nói: "Tiểu Thúy phải phối với hoa hồng, đỏ với xanh, cả một vùng quê luôn."

Bông hoa hồng này là đạo cụ mà nam chính Tư Mã Phú Quý tặng cho nữ chính Tiểu Thúy trong vở kịch.

Giờ Bách Trạch Văn lấy ra tặng luôn, Tề Diệu Tưởng chắc chắn trăm phần trăm là cậu ta cố ý cười chiếc áo hoa Đông Bắc mà cô đang mặc.

Tề Diệu Tưởng không nhận hoa hồng mà trợn mắt với cậu ta: "Không cần."

"Ô kìa, cô vợ này có cá tính thật đấy." Bách Trạch Văn học theo kiểu nói chuyện của Tư Mã Phú Quý trong kịch bản: "Vợ này, em là người đầu tiên dám từ chối ông đây đấy. Được lắm, ông đây thích em rồi đó."

Tề Diệu Tưởng còn chưa kịp nói gì thì Bách Trạch Văn đã bị ai đó ở đằng sau vỗ cho một phát cực đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!