Tề Diệu Tưởng đi vào lớp học.
Bàn ghế trong phòng đã được dọn sang một bên, để lại khu vực chính giữa cho học sinh tập luyện. Bên ngoài bầu trời u ám, gió đông thổi mạnh mang theo những bông tuyết nhỏ. Bên trong lớp học, ánh sáng từ đèn huỳnh quang ấm áp và sáng sủa tỏa chiếu, một nhóm người đứng ở giữa lớp học. La Yên đang cố gắng giải thích cách diễn cho Bách Trạch Văn và Cố Dương còn những người khác thì đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thỉnh thoảng chen vào vài câu phụ họa với La Yên làm cho Bách Trạch Văn và Cố Dương vừa tức vừa buồn cười, liên tục cảnh cáo bọn họ câm miệng, bảo là không phải đạo diễn thì đừng có lải nhải.
Học sinh cấp ba ấy à, điểm đặc trưng là sự nổi loạn, càng không cho làm gì thì càng muốn làm. Cả đám lập tức nói hăng hơn, tóm lại là ồn ào huyên náo, chẳng ai để ý Tề Diệu Tưởng đã trở lại.
Cũng không ai để ý Kỷ Sầm đang lười biếng ngồi ở một bên, không quan tâm đến mọi tiếng ồn ào. Trên môi cậu nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu, ánh mắt tập trung vào điện thoại di động chờ đợi câu trả lời của ai đó.
Không thể diễn tả được cảm giác vào khoảnh khắc trái tim bị đâm thủng đó, đột nhiên dũng khí trong người như trào dâng. Tề Diệu Tưởng cất điện thoại đi, cô vòng một vòng, nhẹ nhàng tiến đến phía sau cậu.
Vốn là muốn dọa cậu giật mình, ai dè Kỷ Sầm như có mắt mọc sau gáy, cậu quay đầu lại.
Kỷ Sầm nghiêng đầu nhìn cô: "Lén la lén lút, cậu muốn làm gì?"
"… Có làm gì đâu."
Trò đùa thất bại, Tề Diệu Tưởng chột dạ gãi mặt.
Kỷ Sầm nhẹ hừ một tiếng, chỉ xuống sàn nhà.
Cô nhìn xuống sàn nhà, lúc này mới hiểu ra không phải Kỷ Sầm có mắt ở sau gáy mà là chùm đèn trên đầu đã chiếu bóng của cô xuống sàn, làm bại lộ hành tung của cô.
"Lúc nãy mình thấy cậu đã đưa tay lên rồi, cậu định làm gì mình?" Kỷ Sầm nheo mắt nhìn cô, giọng điệu hơi chất vấn: "Chẳng lẽ cậu định đánh lén một cú vào sau đầu mình sao?"
Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Sao vậy được?"
Sao cô có thể bạo lực với cậu như vậy được.
Ngồi xuống bên cạnh cậu, Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm giải thích: "… Cùng lắm là mình chỉ vỗ nhẹ một chút thôi."
Kỷ Sầm ồ lên một tiếng rồi đưa tay lên nhẹ vỗ vỗ hai cái lên đỉ. nh đầu cô.
"Là vỗ như thế này sao?"
Ngón tay của chàng trai thon dài, bàn tay to rộng nên thường ngày cậu cầm quả bóng rổ bằng một tay chẳng vấn đề gì. Còn đầu của cô gái thì nho nhỏ, tóc lại mềm mượt, hoàn toàn khác biệt so với cảm giác sờ vào quả bóng.
Tề Diệu Tưởng không hất tay cậu ra mà để yên như vậy. Cô cúi đầu nói: "… Cũng gần như thế."
Kỷ Sầm cười, cậu là con một, hồi bé cảm thấy ở nhà một mình buồn quá nên cậu muốn nuôi thú cưng. Nhưng ba mẹ cậu thì bận tối mắt tối mũi, bảo là không có thời gian chăm sóc nên không cho nuôi. Cậu bèn nói cậu tự chăm được.
Ba mẹ cậu không tin, bảo ngày thường con có thể lo được cho mình đã là giỏi rồi, còn đòi chăm mèo chăm chó nữa cơ à.
Cậu không phục, để chứng minh mình biết cách chăm thú cưng, cậu bắt đầu cho những chú mèo con đi lạc ở tầng dưới ăn.
Ban đầu, mấy chú mèo hoang đều sợ cậu, nhưng sau vài lần được cậu cho ăn thì chúng không còn sợ nữa. Có một lần, khi mấy chú mèo đang chăm chú ăn hạt trước mặt cậu, Kỷ Sầm đắn đo hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại được mà nhẹ nhàng đưa tay ra khẽ vuốt đầu một chú mèo hoang.
Nó không trốn tránh, ngẩng đầu lên kêu meo meo với cậu rồi tiếp tục cúi đầu ăn thức ăn cho mèo.
Kỷ Sầm không biết diễn tả cảm giác đó thế nào, cậu chỉ nghĩ con mèo này thật dễ thương khiến trái tim cậu gần như tan chảy.
Nếu ba mẹ không phản đối thì cậu thực sự muốn ôm chú mèo vào lòng rồi mang nó về nhà.
Cái chạm gần giống như lúc đó, mềm mại và ấm áp. Chỉ khác là bây giờ cậu không xoa đầu mèo mà là đầu của một cô gái.
Yết hầu khẽ động đậy, không thể kìm lại được, Kỷ Sầm xoa xoa tóc cô.
"Bạn học Tiểu Tề, mình phát hiện ra hình như cậu càng ngày càng nghịch ngợm hơn đấy nhé."
Nói xong cậu buông tay xuống, chậc lưỡi giả vờ khinh thường: "Nhưng tiếc là mình phải nói cho cậu biết, cậu không dọa được mình đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!