Sao Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn có thể nghĩ tới chuyện cô đang thầm "gâu gâu" trong lòng.
Nghe được câu bảo đảm của cô, hai người họ yên tâm, nói sẽ xem xét.
"Hả, vẫn còn phải xem xét à." – Tề Diệu Tưởng phồng má, nhỏ giọng nói: "Không phải nói là chỉ cần mình nói được thì các cậu sẽ tham gia sao?"
"Cậu nghĩ gì vậy, lớp các cậu có tiết mục, chẳng lẽ lớp chúng tôi không có tiết mục sao?" – Giọng điệu Bách Trạch Văn thản nhiên: "Lịch trình của hai chúng tôi ấy à, chắn chắc phải ưu tiên lớp chúng tôi trước, nếu không thích hợp thì mới đến lớp các cậu."
Tề Diệu Tưởng lại nhìn Kỷ Sầm.
Nhưng Kỷ Sầm nhìn cô cười rồi lại gật gật đầu, có nghĩa là cậu và Bách Trạch Văn có cùng suy nghĩ.
Vẻ mặt cô trông như bị lừa, sớm biết như vậy thì cô sẽ không thề thốt gì cả.
"Tùy các cậu." Cô chán nản đẩy hai người họ: "Nhường đường chút, mình về lớp đây."
Thấy cô bực rồi, Bách Trạch Văn không nhịn cười được, kéo cô lại: "Này này này chờ chút, cậu thật lòng muốn hai chúng tôi gia nhập thì ít nhất phải có thái độ tử tế, thêm chút thành ý đi chứ."
Tề Diệu Tưởng tức giận: "Mình vừa mới thề rồi, còn không đủ thành ý sao?"
"Thề sao tính là thành ý được."
Bách Trạch Văn ngoắc ngoắc tay với Tề Diệu Tưởng, ý bảo cô lại gần.
Kỷ Sầm không biết cậu ta muốn làm cái gì nên tiến lại gần nghe thử, kết quả bị Bách Trạch Văn đẩy ra, không cho cậu nghe.
Kỷ Sầm chậc một tiếng, nhìn Bách Trạch Văn thì thầm với Tề Diệu Tưởng ngay trước mặt mình.
"Dù sao tôi cũng nghe theo Kỷ Sầm, Kỷ Sầm tham gia thì tôi tham gia. Cậu chỉ cần làm cho Kỷ Sầm gật đầu là được. Tôi nói cho cậu biết, làm cậu ta đồng ý rất đơn giản, cậu làm nũng với cậu ta là xong…"
Đôi mắt Tề Diệu Tưởng lập tức mở to ra, liếc nhìn Kỷ Sầm, sau đó vẻ mặt cô xấu hổ và tức giận đấm Bách Trạch Văn, lần đầu tiên cô mắng Bách Trạch Văn: "Cút!"
Cô bảo Bách Trạch Văn cút nhưng mình lại là người chạy trước.
Bách Trạch Văn không tức giận tí nào, nhìn Tề Diệu Tưởng hoảng hốt chạy trối chết thì nhếch miệng cười toe.
Sau khi cười xong, cậu ta phát hiện sắc mặt Kỷ Sầm không tốt.
"Sao vậy? Mặt xụ thế, Cố Dương nhập vào cậu à?"
Kỷ Sầm nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu có chừng mực đi."
Bách Trạch Văn: "Cái gì?"
"Tôi nói cậu đối với cô ấy."
Bách Trạch Văn kinh ngạc mở to đôi mắt hồ ly.
"Đại ca, không phải chứ, tôi với cậu đâu phải tình địch, cậu biết vừa nãy tôi nói gì với cô ấy không? Tôi chịu cậu thật đấy."
Bách Trạch Văn càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Nếu không có Kỷ Sầm, cậu ta có lẽ sẽ theo đuổi Tề Diệu Tưởng thật, nhưng cậu ta cũng biết là nếu không có Kỷ Sầm thì cậu ta sẽ chẳng chú ý đến Tề Diệu Tưởng.
Khi không ai trong số họ phát hiện ra Tề Diệu Tưởng thì chính Kỷ Sầm đã đưa cái tên Tề Diệu Tưởng, đưa con người Tề Diệu Tưởng vào tầm mắt của họ.
Khi Tề Diệu Tưởng chỉ là một người xa lạ với bọn họ, Kỷ Sầm là người đầu tiên phát hiện ra khía cạnh đáng yêu của cô và làm cho họ cũng phát hiện ra điều đó.
Cho nên mặc dù Bách Trạch Văn có chút ấn tượng tốt với Tề Diệu Tưởng nhưng trong lòng cậu ta biết Kỷ Sầm là bạn của mình, vậy nên tình cảm của cậu ta đối với Tề Diệu Tưởng chỉ giới hạn ở ấn tượng tốt đẹp mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!