Chương 3: Hotboy Của Lớp Mà Chỉ Có Một Chút Tiền Đồ

Thế nên tiết học này Tề Diệu Tưởng lại đến muộn.

Cũng may tiết này là tiết Toán, có lẽ sẽ không phát sinh cảnh tượng xấu hổ như tiết kia.

Càng may mắn hơn là, lúc này Kỷ Sầm cũng tiến vào lớp học, cửa lớp 10A29 không có ai.

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ do mình nghĩ nhiều.

Cô chạy như bay về lớp mình.

Đổng Vĩnh Hoa đối với trò nam tương đối nghiêm khắc, nhưng đối với trò nữ thì lại rất khách sáo, Tề Diệu Tưởng hô báo cáo, thầy ấy cũng không so đo, bảo cô vào ổn định chỗ ngồi.

Nhưng Đổng Vĩnh Hoa cũng có khuyết điểm trí mạng mà học sinh không thích, đó là giảng đề toán sẽ luôn bị quá giờ.

Bình thường còn đỡ, dù sao mười phút giữa các tiết cũng không đủ để làm gì, nhưng tiết học cuối cùng trước khi tan học mà dạy quá giờ thì khiến cho học sinh cực kỳ khó chịu.

Tiếng chuông tan học vang lên, trên hành lang truyền đến tiếng tan học của các lớp khác, vô cùng huyên náo. Đổng Vĩnh Hoa ở trên bục giảng nói: "Chúng ta tan muộn 2 phút nhé, thầy sẽ giảng nốt câu hỏi cuối cùng."

Phía dưới bục giảng đầy tiếng kêu gào.

"A…"

"Lại không được ăn cơm rồi."

Đổng Vĩnh Hoa ngay lập tức thấy không vui, bắt đầu triết lý.

"Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, muộn 2 phút có thể làm các em chết đói à? Mỗi ngày căn tin nấu nồi cơm to như vậy, chẳng lẽ còn không đủ cho các em ăn? Rốt cuộc các em tới trường là để học hay để ăn? Các em mà có cái tinh thần hăng hái học tập này thì thành tích của chúng ta đã vượt qua lớp 29 bên cạnh từ lâu rồi."

Uy nghiêm của chủ nhiệm lớp vẫn còn đó, đám học sinh không dám lên tiếng nữa.

Đổng Vĩnh Hoa hầm hừ đập cuốn sách bài tập xuống, nói: "Đọc cái đề này đi!"

Tề Diệu Tưởng cũng đói bụng, nhưng cô vẫn lựa chọn ngoan ngoãn nghe giảng.

"Lát nữa cùng tới căn tin ăn cơm nhé?"

Lấy quyển sách chắn ngay trước mặt, Lư Văn Giai nhỏ giọng hỏi Tề Diệu Tưởng.

Mối quan hệ kết giao giữa các cô gái thật kỳ diệu và tinh tế, có thể bởi vì một chi tiết rất nhỏ mà trở nên xa cách, cũng có thể vì một chuyện rất bé mà thân thiết ngay tức thì.

Ấn tượng đầu tiên Tề Diệu Tưởng cho người khác là cảm giác xa cách. Tuy ngoại hình nhìn trông rất trắng trẻo và ngoan ngoãn, nhưng mí mắt luôn rủ xuống, trông không có sinh động. Mới lớp 10 mà khí chất lại trầm lặng chết người như lớp 12.

Tiết học cuối cùng kết thúc, Tề Diệu Tưởng chủ động đề nghị có muốn cùng đi vệ sinh với cô không, điều đó chứng tỏ cô không bài xích việc làm bạn với  Lư Văn Giai.

Đối với lời mời của Lư Văn Giai, ánh mắt Tề Diệu Tưởng sáng lên, gật đầu.

"Ừm!"

Lư Văn Giai cười hề hề.

Mãi đến hôm nay, cô ấy mới nhìn kỹ khuôn mặt của Tề Diệu Tưởng.

Hóa ra Tề Diệu Tưởng có khuôn mặt trái xoan, ở giữa khuôn mặt là chiếc mũi nhỏ nhắn cao cao, còn có một đôi mắt hai mí hình quạt thanh tú, con ngươi giống hai quả nho đen.

Lớp 10 không bắt buộc phải ở ký túc xá, nhưng Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, phần lớn mọi người đều rất muốn đỗ vào trường đại học tốt, các phụ huynh cảm thấy ở nội trú thì có thể học hành tốt hơn, vì vậy có rất ít học sinh ngoại trú.

Đám Lư Văn Giai đều là học sinh nội trú, sau khi học xong tiết tự học buổi tối, cô ấy kéo La Yên và Vương Thư Huỷ, trên đường trở về ký túc xá bọn họ nói chuyện với nhau đôi ba câu.

"Các cậu cảm thấy Tề Diệu Tưởng thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!