Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn nhìn nhau một cái.
Bách Trạch Văn hất cằm: "Lên không?"
Kỷ Sầm gật đầu: Lên.
Lúc này Cố Dương đã nói sướng mồm rồi đeo tai nghe lên ngồi trước máy tính để chuẩn bị cho ván tiếp theo. Cậu ấy vừa đụng vào con chuột thì bỗng nhiên cả người bị tóm lên khỏi ghế.
Cậu ấy trợn mắt: "Này…"
Còn chưa dứt lời thì đã bị Kỷ Sầm xuyên hai tay qua nách, Bách Trạch Văn túm nâng hai chân, hai người họ hợp sức nâng Cố Dương lên.
Bách Trạch Văn: "Làm thế nào đây?"
Kỷ Sầm: "Vứt xuống thùng rác dưới lầu."
Bách Trạch Văn: "Thùng rác nào? Cố Dương là rác gì nhỉ?"
Kỷ Sầm: "Rác độc hại."
Bách Trạch Văn: "OK."
Cố Dương: "…"
Nói xong, hai người nâng "rác thải độc hại" Cố Dương ra bên ngoài.
Còn chưa tới cửa thì Cố Dương đã giãy giụa thoát được, cậu ấy tháo kính ném sang một bên rồi xông thẳng về phía hai người.
Kỷ Sầm bình tĩnh ra lệnh: "Cù nách đi, cậu ta sợ nhột."
Bách Trạch Văn tự tin nghe lệnh: "Được luôn!"
Cố Dương nhếch miệng cười lạnh: "Hai tụi bay tự tìm đường chết."
…
Bách Trạch Văn: "Ha ha ha ha ha!"
Kỷ Sầm: "… Thằng chó, bảo cậu cù cậu ta cơ mà, cười cái rắm gì thế."
Bách Trạch Văn: "Nhưng tôi cũng sợ nhột mà!"
Kỷ Sầm: "Thế còn cần cậu làm gì nữa?"
Trong phòng game không rộng lắm, ba chàng trai lao vào đánh nhau. Phe Cố Dương ít người sức kém nên chẳng mấy chốc đã thảm bại rơi xuống thế yếu, bị Kỷ Sầm với Bách Trạch Văn đè trên đất cù nách.
Cố Dương cười đến mức nước mắt chảy dài trên má, hình tượng lạnh lùng thường ngày biến mất không còn tí gì. Cậu ấy đành đồng ý bồi thường cho Bách Trạch Văn và Kỷ Sầm mỗi người một bộ trang phục trong game thì trận đánh này mới kết thúc.
Cố Dương đầu tóc rối tung đeo kính lên, đã đánh thua lại còn mất trắng hai bộ trang phục vào tay hai kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Cố Dương vừa cạn lời vừa bực bội, không biết bản thân rốt cuộc đang làm cái gì.
Vì socola của Tề Diệu Tưởng mà vừa bị ăn đòn vừa mất hai bộ trang phục, đến nông nỗi này sao.
Trong đầu Cố Dương không hiểu sao lại nhảy ra bốn chữ dùng để mô tả Tề Diệu Tưởng:
"Hồng nhan họa thủy."
Nhưng ngoại hình của Tề Diệu Tưởng là đôi mắt to tròn, tóc mái bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người cũng nhỏ nhắn, nhìn kiểu gì cũng không giống "hồng nhan họa thủy".
Có điều, Kỷ Sầm có ý kiến với cậu ấy thì cho qua đi, cái thằng Bạch Trạch Văn cũng nhảy vào làm gì không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!