Tề Diệu Tưởng tức giận xoay người đi xuống cầu thang.
Kỷ Sầm ở phía sau hỏi: "Cậu không cần bài thi nữa à?"
"Không cần nữa." Tề Diệu Tưởng không quay đầu lại, nói: "Nếu cậu cảm thấy hứng thú với bài thi của mình như vậy thì mình tặng cậu đấy, chúc cậu lần thi tới bằng điểm với mình."
Đi được hai bước, Kỷ Sầm đuổi tới, ỷ vào chiều cao và đôi chân dài, cậu chặn trước mặt cô, đưa tờ bài thi trong tay cho cô.
Trong lòng Tề Diệu Tưởng hừ một tiếng, thầm nghĩ rốt cuộc mình cũng thắng rồi.
Cứ phải để cô rủa cậu thì cậu mới chịu trả cho cô.
Quả nhiên học sinh giỏi cũng sợ thi không tốt.
Cô cầm tờ bài thi, cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện đây là bài làm của Kỷ Sầm.
Cô nhanh chóng nói: "Kỷ Sầm, cậu đưa nhầm rồi, đây là bài của cậu."
"Mình biết." Kỷ Sầm chậm rãi nói: "Nếu cậu đưa bài thi của cậu cho mình thì mình cũng sẽ đưa bài của mình cho cậu, chúc cậu lần sau có thể đạt được số điểm của mình."
Nói xong, cậu nói cậu phải về học tiết tự học buổi tối, nếu không bị thầy giáo phát hiện thì xong đời, cậu bước hai ba bước lên cầu thang rồi biến mất ở chỗ rẽ.
Tề Diệu Tưởng thậm chí còn không kịp nói gì.
Nhưng lúc này Kỷ Sầm đã quay về lớp, nếu cô lại đi trả thì sẽ thu hút sự chú ý của các bạn trong lớp A29.
Không còn cách nào khác, cô đành nhét bài thi của cậu vào cặp, mang nó về nhà.
Trên đường về nhà, cô liên tục nghĩ đến câu kia của Kỷ Sầm.
Cô nói chúc cậu lần tới sẽ thi được số điểm bằng cô, vì bài thi Toán lần này cô chỉ được 108, dù hơn ba chữ số nhưng cô khá hài lòng. Song đối với Kỷ Sầm mà nói, mức điểm này chắc chắn không phải là thành tích tốt.
Kỷ Sầm đưa cho cô bài làm của cậu, là hy vọng cô lần thi tới có thể đạt được số điểm cao như cậu sao?
Mặc kệ như thế nào, có thể được học sinh giỏi chúc phúc thì cô vẫn rất vui vẻ, ai mà chẳng muốn đạt 148 điểm chứ.
Đã cho rồi thì không nên bỏ phí. Về đến nhà, cô lấy bài làm của Kỷ Sầm ra khỏi cặp sách, sau đó đối chiếu với đáp án và cuốn chữa lỗi sai để so sánh sự khác biệt giữa cách giải quyết đề bài giữa cô và Kỷ Sầm.
Thầy Đổng chủ nhiệm nói cách giải quyết câu hỏi của Kỷ Sầm ăn may, nhưng Tề Diệu Tưởng lại cảm thấy đây là sức hấp dẫn của toán học. Toán vốn là môn học đơn giản hóa logic và tính toán, mà Kỷ Sầm vừa khéo lại chứng minh được điều này.
Lúc này Kỷ Sầm gửi tin nhắn tới, hỏi cô không vứt tờ bài làm của cậu đi chứ.
Tề Diệu Tưởng khó hiểu, cô vứt bài làm của cậu làm gì?
Tề Diệu Tưởng: [Không vứt mà.]
Tề Diệu Tưởng: [Mình đang nghiên cứu bài làm của cậu, nhân tiện hít vận may của học sinh giỏi để phù hộ cho mình lần sau thi được điểm cao hơn]
Đây là Vương Thư Huỷ dạy cô. Cậu ấy nói bình thường gặp người may mắn hay tài giỏi thì phải hít nhiều một chút, như vậy vận may của mình sẽ tốt lên, gọi tóm tắt là "hít vận may".
Cô không chơi game, bình thường cũng không rút card, vì vậy hít vận may của học sinh giỏi để cô làm bài thi tốt hơn.
Kỷ Sầm: [Muốn hít vận may của mình thì sao lại hít tờ bài làm]
Kỷ Sầm: [Chi bằng đến hít mình đi, không phải càng hiệu quả hơn sao?]
Cô có phải ma cà rồng đâu.
Mấu chốt là làm sao cô có thể hít cậu trực tiếp được. Giấy làm bài thi thì cô còn có thể đặt tay mình sờ vào nó, chẳng lẽ cô có thể dùng sức để sờ người Kỷ Sầm à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!