Chương 14: Là Em Dụ Dỗ Bạn Ấy

Cũng không thể trách các thầy cô có suy nghĩ như vậy.

Tình huống kiểu này quả thực rất phổ biến ở các trường cấp ba.

Cho dù Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, các thầy cô có quản lý kỹ tới đâu thì muốn cấm cũng chẳng cấm nổi những chàng trai cô gái ở độ tuổi thanh xuân mới bắt đầu biết yêu này.

Kể cả lớp 12 có bầu không khí học tập căng thẳng tới vậy mà vẫn có người có thể tranh thủ chút thời gian yêu đương thì nói gì tới học sinh lớp 10 với chương trình học không quá căng thẳng.

Các thầy cô không biết rõ tình hình đều len lén theo dõi cuộc vui. Hai đứa nhỏ đứng chung một chỗ, chủ nhiệm giáo vụ nhìn Kỷ Sầm trước rồi lại nhìn Tề Diệu Tưởng.

Thầy liếc mắt cảnh cáo xung quanh rồi hỏi Kỷ Sầm đầu tiên: "Kỷ Sầm, em nói trước cho thầy biết. Với tư cách là một cán bộ học sinh, trách nhiệm của em là gì?"

Kỷ Sầm ớ một tiếng.

Chủ nhiệm giáo vụ tự hỏi tự trả lời: "Quan tâm tới mỗi một bạn học sinh, giúp đỡ giáo viên quản lý và chia sẻ công việc của trường lớp, có đúng không?"

Kỷ Sầm có dáng vẻ tiếp thu: "Vâng ạ."

Thầy ấy lại quay sang Tề Diệu Tưởng: "Thầy Đổng nói em là học sinh mới chuyển tới, trước kia em học ở trường Tứ Trung đúng không?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Chủ nhiệm giáo vụ: "Thầy muốn hỏi một chút, trường Tứ Trung các em có thể thoải mái đem đồ ăn từ bên ngoài vào trường ăn à? Đồ ăn bên ngoài không được sạch sẽ, nếu xảy ra vấn đề gì, phụ huynh có bắt nhà trường chịu trách nhiệm không?"

Từ trước tới nay hai trường Nhất Trung và Tứ Trung vẫn luôn là đối thủ truyền kiếp, ngay cả khi răn dạy học sinh thầy chủ nhiệm giáo vụ cũng không quên ẩn ý thêm vài lời nói móc đối thủ.

Tuy rằng thầy ấy ẩn ý rất sâu nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn nghe hiểu.

Thầy chủ nhiệm đang nói đến chuyện cô mang bữa sáng vào trường.

"Trường học đặt ra quy định như vậy là vì lo lắng cho sức khỏe của các em. Hơn nữa đâu phải trong trường không có căn tin, đồ ăn trong căn tin chẳng lẽ không dinh dưỡng bằng đồ ăn không sạch sẽ bên ngoài? Sao mấy đứa cứ nhất định phải ăn bên ngoài thế? Đã nói không cho mang biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn cố tình mang vào trường. Ngày nào cũng phái người kiểm tra nhưng vẫn không phòng được các em.

Không cho em mang, em lại giỏi quá, nghĩ ra được chiêu hối lộ này."

Nói tới đây, giọng điệu chủ nhiệm giáo vụ nghiêm túc hơn, thầy ấy lại quay sang Kỷ Sầm.

"Thầy giao cho em nhiệm vụ này là để em lợi dụng nó kiếm tiền đấy hả?"

Chủ nhiệm giáo vụ tức đến mức bật cười: "Mang một phần ăn sáng thu 1 tệ, shipper giao hàng ngoài kia giao một đơn kiếm được mấy tệ hả? Ha, hạng nhất toàn khối của chúng ta có đầu óc kinh doanh thật đấy."

Lời nói ra thì là khen ngợi, thế nhưng khi nghe chỉ có cảm giác cà khịa, mỉa mai.

Nếu đổi lại là một học sinh khác dễ ngại ngùng hơn một chút, bị khiển trách ở trước mặt nhiều thầy cô như vậy thì đã xấu hổ không dám ngẩng đầu lên từ lâu rồi. Như Tề Diệu Tưởng vậy, lúc này cô chỉ ước gì cắm đầu xuống dưới.

Mà Kỷ Sầm thì giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu không cãi lời thầy, chỉ đứng đó ngoan ngoãn nghe thầy răn đe nhưng trên mặt chẳng có tí xấu hổ nào.

Điều này khiến chủ nhiệm giáo vụ có cảm giác như lời nói của mình chẳng khác nào tiếng đánh rắm, không uy hiếp được học sinh.

Trong tưởng tượng của thầy chủ nhiệm giáo vụ, trên mặt Kỷ Sầm lúc này nên tràn ngập sự xấu hổ và ăn năn, kiểm điểm sâu sắc lỗi lầm mà mình phạm phải.

Học sinh mắc lỗi sẽ khiến người ta tức giận, mà học sinh phạm lỗi còn bày vẻ mặt kiêu ngạo càng làm người khác khó chịu hơn.

Cần phải khiến thằng bé nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Chủ nhiệm giáo vụ nhấn mạnh: "Mới tí tuổi đầu đã biết tham ô mục nát, sau này tốt nghiệp bước vào xã hội rồi còn tới đâu nữa."

Các thầy cô đang đứng hóng chuyện thì lại thấy không cần phải làm quá như vậy, 1 tệ thôi mà, mục nát chừng nào chứ.

Chủ nhiệm giáo vụ nói với Kỷ Sầm: "Còn nữa Kỷ Sầm, ba mẹ em còn là nhân viên quan chức, chẳng lẽ bình thường ở nhà bọn họ cũng không dạy em lấy việc công làm việc tư là chuyện nghiêm trọng đến thế nào sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!