Chương 103: Thành Tích Bị Ẩn

Trải qua đợt thi và bình xét tư cách tuyển thẳng cuối tháng 4 thì cuối tháng 5, Viện Khảo thí Giáo dục thành phố Đồng Châu chính thức công bố danh sách học sinh cấp ba được xét tuyển thẳng thành công khóa này.

Ngày có danh sách, Bách Trạch Văn là người đầu tiên đi tra danh sách của Cục Giáo dục, thế nhưng lướt từ đầu đến cuối vẫn không thấy tên của Kỷ Sầm và Cố Dương.

Khoảnh khắc ấy, bầu trời của cậu ta như sụp đổ. Hai người họ không được tuyển thẳng ư? Vậy cậu ta còn có thể làm hạng 1 tiếp được không?

Cậu ta lập tức cầm danh sách đi hỏi hai người kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Khi ấy cả hai đang chơi bóng rổ, Kỷ Sầm ôm bóng thở dài nói rằng không được tuyển thẳng nên chỉ đành nuốt nước mắt đi học mười hai thôi.

Bách Trách Văn: "Hả, chẳng lẽ thật sự vì chuyện hai cậu đánh anh họ Tưởng Tưởng ư? Nhưng chẳng phải ba các cậu đã giải quyết xong rồi à…"

Cố Dương liếc Kỷ Sầm, thật sự không đành lòng nhìn Bách Trạch Văn bị con sói đuôi to kia lừa nữa, bình tĩnh nói: "Đồ ngu, cậu nhìn kĩ tiêu đề đi, học sinh khóa này, hiểu chưa? Bọn tôi là khóa sau."

Bách Trạch Văn xem lại, ô thật này.

Trong giây lát, vẻ mặt nuối tiếc vì anh em tốt không được tuyển thẳng và đau đớn khi lên lớp mười hai không thể làm hạng 1 của Bách Trạch Văn biến mất không dấu vết, cậu ta cắn răng nghiến lợi giương nanh múa vuốt nhào về phía Kỷ Sầm.

"Kỷ Sầm, cậu dám trêu đùa ông đây!"

Kỷ Sầm lừa được nên cười to, chàng thiếu niên đắc ý ném quả bóng rổ trong tay đi rồi chạy mất. Bách Trạch Văn đuổi theo sau. Cố Dương tiếp bóng, cũng mặc kệ hai tên đang đùa nhau kia tiếp tục chơi bóng một mình.

Các em gái lớp mười đứng một bên nhìn mà vui sướng vô cùng. Ba đàn anh cùng xuất hiện đúng là cảnh đẹp ý vui, tiếc là đàn anh Cố Dương chưa có bạn gái. Bạn gái của đàn anh Kỷ Sầm và đàn anh Bách Trạch Văn còn đang ở trong lớp bận làm đề, chẳng có tâm tình đâu mà đi xem họ chơi bóng. Khí chất của các đàn anh chỉ đành để cho đám đàn em bọn họ ngắm thôi.

Kỳ thi đại học tháng sáu kết thúc, khối mười hai tốt nghiệp, học sinh khối mười hai mới nhậm chức. Chủ nhiệm khối tuyên bố hoãn lại kì nghỉ hè năm nay, tất cả đều học bù, chính thức khởi động giai đoạn ôn tập đầu tiên.

Kết quả thi đại học của thành phố Đồng Châu năm nay khá tốt. Số lượng học sinh đỗ vào các trường đại học tuyến một cao phá kỉ lục, thế nhưng trường Nhất Trung khóa này lại thất bại thảm hại. Vì hai học sinh có hi vọng giành ngôi vị thủ khoa Tự nhiên và Xã hội nhất bị viêm ruột thừa ngay ngày thi nên tất cả những môn sau đều vắng mặt.

Thế sự vô thường, ruột già bọc lấy ruột non, hiện thực thường cẩu huyết như vậy đó. Nhất Trung đau khổ mất đi hai vị trí thủ khoa. Khi những trường khác dán chữ Hỉ to đùng chúc mừng thì vị hiệu trưởng nào đó lại đi tổ chức đại hội động viên học sinh mười hai.

Không những hoạt động nghiên cứu trải nghiệm của khóa này bị hủy bỏ mà còn kí. ch thích đến người thầy hiệu trưởng vốn giữ hình ảnh trầm ổn khiêm tốn, thầy ấy tức giận gào với microphone: "Khóa này của các em, không thành công thì ắt thành nhân. Một năm tới đây, tất cả các em đều lên tinh thần cho thầy! Chỉ cần học không chết thì cố gắng hết sức mà học!!!"

Học sinh lớp mười hai bên dưới run như cầy sấy.

Mỗi ngày đều phải đi học dưới cái nắng chói chang, chỉ cần một giây không bật điều hòa là biến ngay thành cái lồng hấp size lớn. Giờ nghỉ trưa đang mơ mơ sắp ngủ, ngủ một giấc dậy chẳng hiểu sao mười mấy đề thi đã ở trên bàn học. Trong hoàn cảnh như vậy, ai nấy đều cảm nhận được cảm giác địa ngục thuộc về học sinh cuối cấp một cách nhanh chóng.

Không có nghỉ hè nên tháng chín cũng đang đến một cách mờ nhạt. Buổi sáng hôm ấy vừa làm xong một bài thi be bé, đầu óc cả nhóm vẫn đang đơ đơ, cho đến khi đi căn tin nhìn thấy các em lớp mười mặc đồng phục như họ đã từng mặc khi huấn luyện quân sự tránh nóng dưới tán cây.

Lư Văn Giai kinh ngạc: "Cái gì cơ? Đã tháng chín rồi á hả? Kỳ nghỉ hè của mình đâu?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Đã nghỉ xong từ lâu rồi á."

Lư Văn Giai mơ màng: "Thế tại sao mình chẳng có cảm giác gì vậy?"

"Học ngu người luôn rồi." La Yên nhún vai: "Ngày nào mở mắt ra cũng là học, cuối cùng mình cũng biết tại sao mọi người đều bảo năm lớp mười hai vừa dài lại vừa ngắn."

Quả thực là vừa dài đằng đẵng mà cũng rất ngắn ngủi. Học lớp mười, mười một tham gia hội thao và các hoạt động văn nghệ, chuẩn bị cho đêm hội năm mới. Thế mà giờ đây học đã chẳng còn tư cách tham gia nữa rồi, ngày nào cũng chỉ có thể ngồi giữa chồng sách trong lớp học, ngẩng mặt lên là thấy đống đề thi chất cao như núi và những kì thi thi mãi chẳng hết. Tiết trước mãi mới thi Toán xong thì tiết này giáo viên Tiếng Anh lại cầm một xấp bài thi tiến vào, nói tiết này kiểm tra nhé.

Gần đến cuối năm, phòng Đào tạo của trường chính thức đưa ra thông báo. Danh sách tất cả học sinh lớp mười hai khóa này tuyển thẳng thành công đã được xác định, phạm vi các trường đại học trải rộng từ đỉnh cao Thanh – Bắc cho đến các trường trọng điểm trong tỉnh.

Học sinh được tuyển thẳng khoác balo lên vui tươi hân hoan nói "Bye bye các cậu nhá, mình phải về nhà nghỉ hè trước đây". Những học sinh còn lại chỉ đành ngưỡng mộ đi kèm ghen tị nhìn theo nhóm học sinh giỏi chết tiệt kia ra về, sau đó lại phải nghe lời vận mệnh mà cúi đầu tiếp tục làm đề thi, cái bút đang cầm trong tay ước gì có thể chọc rách tờ đề.

Buổi tối tự học hôm ấy, cả khối mười hai bỗng chốc vắng đi hơn một trăm người.

Nhưng cũng có những người không về nhà. Cố Dương lớp A28 và Kỷ Sầm lớp A29 là một trong số đó, cả hai thấy về nhà chán nên chọn tiếp tục ngồi trong lớp nhìn các bạn học bài.

Cố Dương còn đỡ, lúc lên lớp một mình cậu ấy ngồi ở chỗ của mình ngủ, không ảnh hưởng đến ai cả. Kỷ Sầm thì không thế, cậu ỷ vào việc mình được tuyển thẳng nên chẳng để quy định trong lớp vào mắt. Tiết này là tiết của cô Bùi, cô giáo đang đứng trên đó giảng bài thì phát hiện không biết tại sao Kỷ Sầm đã đổi chỗ với Vương Thư Hủy, cậu đang ngồi bên cạnh Tề Diệu Tưởng.

Hiển nhiên là Tề Diệu Tưởng chẳng thèm để ý đến cậu, cô kéo ghế sang một bên cách xa cậu nhất, chỉ thiếu nước ngồi ra lối đi mà thôi. Ở giữa hai người còn đặt mấy cây bút viết, thời đi học ai mà chẳng biết cái đó gọi là vĩ tuyến 38, sản phẩm nhất định phải có mỗi khi hai người ngồi cùng bàn cãi nhau xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!