Chương 10: Quần Lót Của Cậu Rớt Rồi

Tiếng chuông vang lên, công việc trực ban hôm nay tới đây là kết thúc.

Hôm nay Bách Trạch Văn lại dậy muộn, vẫn không kịp mua đồ ăn sáng.

Trực ban xong, trên đường đã chẳng còn ai nữa rồi. Hai người thong dong đi về phía tòa giảng đường, Bách Trạch Văn uể oải nói: "Được rồi, cậu đi ăn bánh kếp của cậu đi, tôi đi căn tin xem còn tí cơm thừa canh cặn nào không."

Mấy chữ cuối cùng, cậu ta còn cố ý nhấn trọng âm.

Thế nhưng điều khiến cậu ta thất vọng chính là Kỷ Sầm chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Cậu chỉ ờ một tiếng, tiện thể nhắc cậu ta một câu đừng đi lâu quá, Tiết đầu tiên là tiết Tiếng Anh của Tiểu Bùi, cô ấy ghét nhất việc Bách Trạch Văn tới muộn, vào lớp muộn kiểu gì cũng sẽ bị ăn mắng.

Bách Trạch Văn cạn lời, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là anh em như thể tay chân, phụ nữ thì như quần áo.

Anh em như thể tay chân, chân này là chân rết thì có; phụ nữ thì như quần áo, quần áo mùa đông chắc chắn luôn.

"Này, có phải là anh em không đấy hả? Tôi không quản mưa ngại gió tới trực ban với cậu, ngày nào cũng dậy sớm hơn cả gà, thế mà cậu nhẫn tâm để tôi đến căn tin ăn cơm nguội một mình?"

Kỷ Sầm bất lực nhìn cậu ta: "Thế cậu muốn thế nào?"

"Tuần sau bảo nhóc đáng thương mang bữa sáng giúp tôi." Cuối cùng Bách Trạch Văn cũng nói ra mục đích thật sự của mình.

"Thế cậu vẫn nên đến căn tin ăn đi." Ngừng lại giây lát, Kỷ Sầm nói tiếp: "Muốn ăn gì cũng được, tôi mời cậu."

Kỷ Sầm nói xong thì lấy thẻ cơm của mình ra thật.

Vẻ mặt Bách Trạch Văn phức tạp: "Tôi nói này, cậu nhỏ nhen thật đấy, không cho nhóc đáng thương mang bữa sáng giúp tôi, đấy là chuyện tiện tay thôi mà, có cần tới mức đó không?"

Kỷ Sầm đáp: "Đây không phải vấn đề nhỏ nhen hay không."

"Đó là vấn đề thuộc tính chiếm hữu, cậu không để cậu ấy mang bữa sáng giúp tôi là vì cậu ghen." Bách Trạch Văn khẳng định.

Kỷ Sầm nhếch miệng.

"Tôi ghen cái rắm."

"Ngày nào cậu ấy cũng mang hộ nhiều đồ ăn sáng như vậy, cậu không thấy cặp sách của cậu ấy sắp không chứa nổi nữa à? Cậu đừng hóng hớt nữa, được không?"

Vừa nói xong, Kỷ Sầm nhướng mày quơ quơ chiếc thẻ cơm trước mặt Bách Trạch Văn.

"Mới nạp 200 tệ, muốn không? Không thì thôi."

Bách Trạch Văn cố gắng chống lại sức quyến rũ của thẻ cơm, cậu ta hừ một tiếng.

"Một tấm thẻ cơm 200 tệ đã muốn mua chuộc tôi? Ông đây không rẻ rúng thế đâu, không ăn nữa."

Vốn định đến căn tin ăn gì đó lót bụng, đã vậy giờ dứt khoát không đi nữa. Dù sao cậu ta mà chết đói thì tội này cũng tính cho Kỷ Sầm.

Con trai ở tuổi này vẫn đang độ phát triển cơ thể, mỗi ngày ăn ít đi một bữa thì cũng chẳng khác gì đang đòi mạng, huống chi cái thằng Bách Trạch Văn này ngày nào cũng nhảy nhót điên khùng tiêu hao năng lượng như một con khỉ. Không ăn một bữa cũng có nguy cơ dẫn tới tuột huyết áp, thế nên Kỷ Sầm đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, đợi lát nữa tôi chia cho cậu vài miếng."

Bách Trạch Văn ngạo nghễ nhếch môi: "Thế còn tạm được, coi như trong lòng cậu vẫn còn người anh em là tôi đây."

Kỷ Sầm nhàn nhạt nói: "Tôi sợ cậu đói chết thì tôi còn phải phí thời gian đi phúng viếng cậu."

Bách Trạch Văn: "…"

Mặc kệ ánh mắt chửi mắng của Bạch Trạch Văn, Kỷ Sầm cất thẻ cơm đi. Lúc này điện thoại để trong túi áo khoác đổ chuông, cậu lấy ra nhìn, là Cố Dương gửi tin nhắn hỏi cậu sao còn chưa về lớp.

Xem ra bánh kếp đã được giao tới, Kỷ Sầm trả lời: lập tức về.

Cố Dương đứng ở cầu thang chờ cậu như đã nói trước đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!