Chương 27: (Vô Đề)

Dự tính ngày sinh tại đầu tháng mười, Dư Đường được đưa vào bệnh viện sớm mười ngày.

Tô Sóc nói lời giữ lời, mời một hộ lý giỏi ở bên giường chăm sóc cậu suốt một tuần, tuy có người chăm sóc vợ, nhưng hắn vẫn tự tay bưng nước đút cậu ăn cơm việc nào hắn cũng làm, mọi thứ hắn làm được đều không để người khác chạm tay vào.

Bởi vì thai đã gần tháng sinh nên chân của Dư Đường sưng đến lợi hại, cậu cảm thấy xấu, không nguyện ý để Tô Sóc trông thấy, Tô Sóc liền thừa dịp vợ ngủ mà vụng trộm đấm bóp cho cậu.

Cậu biết được chuyện này là thông qua từ miệng phụ thân truyền đến tai mình, không thể tránh né thêm chút khoa trương, vẫn như trước làm Dư Đường cực kỳ cảm động. Tư tưởng của cậu bảo thủ, có thể nghĩ ra cách báo đáp cho người ta thì lại có hạn, Dư Đường nhớ kỹ từng nói qua Tô Sóc thích cậu cười, thế là cậu liền trốn ở trong phòng vệ sinh, nhìn tấm gương luyện tập cười.

Chuyện này lúc trước cũng không phải chưa từng làm, luyện cũng đã luyện rốt cuộc cũng có chút hiệu quả. Ngày ấy Dư Đường bị đẩy tới phòng sinh, tất cả trưởng bối trong nhà đều lo lắng, nhất là ba ba của Dư Đường đứng ngoài phòng chờ mà nước mắt rơi không ngừng. Chỉ có bản nhân Dư Đường, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cắn răng đơ mặt, vẫn là mỉm cười nhìn mười phần bình tĩnh.

"Căng thẳng làm gì. Chỉ cần cậu khép mắt lại rồi mở ra là đã thấy em bé. Các ngươi khẩn trương như vậy thì bệnh nhân làm sao sinh con bây giờ?" Bác sĩ nói rồi chỉ chỉ Tô Sóc, bảo: "Ngươi lại đây. Nhanh cắn vào cổ cậu ta một cái."

Bình thường thì các Omega đều được Alpha đánh dấu hoàn toàn sau đó mới mang thai rồi sinh em bé, trường hợp giống như Dư Đường đúng là hiếm thấy, bác sĩ lo lắng cậu nhịn không được trong lúc sinh cảm thấy căng thẳng, nên để cho Tô Sóc tạm thời đánh dấu cậu, có tin tức tố Alpha trấn an tốt xấu có thể để cho người sinh thả lỏng một chút.

Tô Sóc không nói hai lời, cúi xuống bên gáy Dư Đường cắn một cái xuống dưới.

Việc này hắn không thường làm, cắn một cái không nhẹ cũng không nặng, Dư Đường sắc mặt lúc này trắng hơn mấy phần, Tô Sóc hỏi cậu có đau hay không, Dư Đường chống đỡ khuôn mặt tươi cười nói không sao.

Mẹ Tô đau lòng cho con dâu đang chuẩn bị sinh, hỏi cậu có muốn cái gì không, muốn cái gì đều được, còn cam đoan chờ cậu vừa ra khỏi phòng sinh thì đồ vật liền bày ở trước mắt cậu.

Dư Đường lôi kéo tay Tô Sóc, do dự níu kéo hồi lâu, thẳng đến phòng giải phẫu cửa mở ra, y tá đem cậu hướng vào trong đẩy, cậu mới hoảng mà mở miệng lắp bắp, nói: "Học, học trưởng. Anh có thể ở ngoài cửa chờ em được không?"

Tô Sóc vốn là dự định đứng ở cửa phòng sinh trông coi vợ, làm sao có thể không đáp ứng.

Một giây trước khi phòng giải phẫu cửa đóng lại, ánh mắt Dư Đường còn rơi vào trên người Tô Sóc, trong mắt hình như muốn nói không hết thiên ngôn vạn ngữ.

Cửa phòng giải phẫu đóng lại, đèn giải phẫu sáng lên, Tô Sóc đứng ở nơi đó, hoảng hốt cho là mình đọc hiểu biết bao nhiêu sách về kiến thức sinh sản, vậy mà một cái chớp mắt trong đầu lại không nhớ gì hết, kiến thức nào cũng quên sạch.

Những ngày này, hắn hoàn toàn như trước đây đối với Dư Đường rất tốt, đem những sự tình không cẩn thận phát hiện kia xem như một chuyện không quan trọng, tựa như đấy chỉ là khúc nhạc dạo ngắn. Hắn cũng xác định được, nếu không chỉ đường dẫn lối thì hắn cũng không có chút nào phát giác, bị cậu đem mình lừa thì sao. Giống như hắn cùng Dư Đường ở trong cuộc, tất cả mọi người đều nhìn thấy bọn họ phải trải qua giãy dụa, hối hận, thống khổ cùng bàng hoàng, rốt cuộc cũng đạt được hạnh phúc viên mãn khiến người ta ao ước.

Sự thật dù không phải như thế, nhưng đến cùng không tính toán là hỏng bét.

Quá trình chờ đợi ngắn ngủi vậy mà lại dài dằng dặc, Tô Sóc tận lực không đi suy nghĩ. Nhưng mà có lẽ là bởi vì tinh thần Tô Sóc đang căng thẳng, trong đầu vẫn giống như đang trên đường cao tốc có vạn xe cộ di chuyển, vô số hình ảnh kỳ quái lướt qua, bên tai cũng nghe qua thành chuỗi âm thanh lộn xộn.

Thoảng qua như mây khói, không đáng giá nhắc tới. Cuối cùng lưu lại toàn bộ trong ý thức là rõ ràng nhất, chỉ đến trước lúc Dư Đường tiến vào phòng giải phẫu, nhìn hắn nói câu kia "Anh có thể ở cửa ra vào chờ em được không?"

Cửa phòng giải phẫu lần nữa mở ra, suy nghĩ phân loạn trong phút chốc theo mở rộng như miệng cống bị hồng thủy xông lên mà xóa sạch.

Lồng ngực Tô Sóc phập phồng thở ra một hơi, đứng lên tiến về xe đẩy.

Hắn nhận ra, hắn thỏa hiệp với cậu.

Omega nhỏ này tâm tư thâm trầm như thế nào, bị lừa cậu thì thế nào? Dù sao không có người khác biết.

Cậu đã an bài tốt mọi chuyện, mình phối hợp bịt tai với trộm chuông, kết cục nhìn quá trình không thành đồ đần, cũng không có gì không tốt.

Bảo Bảo được sinh ra sớm hơn một tháng, tên còn chưa nghĩ ra, người trong nhà đều có các cách gọi khác nhau cho cục cưng. Trưởng bối yêu thương bé con nên đơn giản ngay thẳng, gọi: "Bảo Bảo", "Bối Bối" không ngừng, Dư Sênh cùng Dư Mầm thì gọi bé con "A nhỏ". Bởi vì bé con sinh ra là con trai, là một Alpha Bảo Bảo cường tráng. Ngày đó khi vừa chào đời đã khóc lóc to đến nỗi chấn động sàn gác đều lắc lư.

Tô Sóc đối với con mình thì muôn màu muôn vẻ cách gọi, nào là "Tô Đại Bảo", "Tô Tiểu Dư", "Dư Tiểu Tô", muốn gọi cái gì thì gọi cái đó, gần nhất còn gọi bé con là "Cá con đậu hũ". Dư Đường nghe được liền xấu hổ, hắn liền thừa dịp Dư Đường không bên cạnh bé con, nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai lặng lẽ kêu: "Cá con đậu hũ, cá con đậu hũ. Con có thích cái tên này không?"

Bảo Bảo hé miệng cười, nâng lên chân thịt quơ quơ, một cước đạp lên trên khuôn mặt tuấn tú của cha ruột mấy cái.

Càng yêu quý một người thì việc đặt tên càng khó lấy, mặc kệ dễ nghe cỡ nào, ngụ ý sâu sắc bao nhiêu, luôn có người lắc đầu không hài lòng.

"Ai chọn cái tên "Tô Phúc" (*) vậy? Ai lấy tên này hả?" Mẹ Tô dùng bút gõ cái bàn, nghiêm nghị quát, hỏi: "Đứng ra cho ta!"

Tô Sóc cười hì hì nhấc tay: "Là con lấy. Mẹ nhìn xem chữ "Phúc" tốt biết bao nhiêu. Con của con là phúc tinh của cả nhà."

Đến lượt em gái Dư Mầm bĩu môi nói: "Đần muốn chết rồi, không biết còn tưởng rằng tiếng phổ thông, nghe như đang gọi "Dễ chịu'(*) "Đâu." "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!