Chương 25: (Vô Đề)

Sau khi xác nhận mấy lần, Tô Sóc mới tin tưởng Dư Đường không có ý định cùng hắn ly hôn là thật.

Trời ban điềm lành, pháo cùng vang lên, nếu không phải sợ đem người hù dọa, Tô Sóc hận không thể đem Dư Đường ôm xuống xe rồi ở chỗ này ôm lấy cậu xoay mấy vòng, tâm tình kích động không có chỗ để hắn bung lụa ăn mừng.

Đường đến cục dân chính xem như thôi, Tô Sóc đem Dư Đường mang về nhà. Tô mẫu cũng cao hứng không ngừng được, gọi phòng bếp chuẩn bị cả bàn đồ ăn, còn muốn mời sui gia đến nhà họ Tô ăn mừng náo nhiệt. Đến khi Dư Đường nói hai vị phụ thân không có ở nhà thì mẹ Tô mới bỏ đi suy nghĩ.

Cơm nước xong xuôi, Tô Sóc dẫn Dư Đường đến phòng đã chuẩn bị cho bé con, bên trong được trang trí nhìn rất hoạt bát đáng yêu, thảm, giấy dán tường, tủ âm tường đều là nhân vật trong phim hoạt hình, chỉ có chất liệu gỗ của cái nôi tương đối mộc mạc.

Thấy Dư Đường nhìn chằm chằm nhìn vào cái nôi, Tô Sóc có chút xấu hổ: "Đây là do anh làm, đi mấy cửa hàng mới chọn được cái này. Em nhìn nó không quá đẹp, nhưng thật ra nó rất rắn chắc, cũng dùng rất tốt."

Tô Sóc nói xong thì tự mình ngồi xuống, đặt mông ngồi xuống, hai chân dài treo ở bên ngoài lắc lư: "Em nhìn này, anh nằm cũng không có vấn đề gì."

Dư Đường dùng trầm mặc không nói ý là đã khẳng định chất lượng của cái nôi.

Ban đêm, mẹ Tô sai người đưa mấy loại xe cho trẻ em tới trong phòng khách xếp thành một hàng, Dư Đường thì tùy tiện chọn một chiếc, Tô Sóc ngược lại ngắm tới ngắm lui vẫn không quyết định chắc chắn được. Cuối cùng đưa tay lên chỉ ba chiếc xe, cực kỳ sảng khoái nói: "Đến lúc bé con lớn rồi ngồi chiếc xe kia sẽ thật sự yêu thích quay sang nhìn chiếc khác liền cao hứng mà thích thú, xe nào mà bé con thích thì đều giữ lại."

Trời tối thêm một chút nữa, Dư Đường vẫn là muốn về nhà, nói anh trai Dư Sênh đang ở nhà chờ mình.

Tô Sóc đem người đưa đến cửa nhà, lúc xuống xe liên tục do dự, giữ chặt Dư Đường tay, nói lắp lấy hỏi: "Anh, anh có thể thân thiết với em được không?"

Trước đó không để hắn thân cận, lúc có bé con cũng không cho hắn an ủi, Dư Đường không biết hắn tại sao lại đột nhiên xấu hổ, cậu nhìn hắn một hồi, sau đó nhỏ nhẹ gật đầu.

Yết hầu của Tô Sóc hung hăng nhấp nhô lên xuống nuốt nước miếng, hắn chậm rãi tiến lên, nghiêng đầu xuống trên môi Dư Đường ấn xuống một nụ hôn.

Số lần bọn họ hôn chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay. Lần đầu tiên là say rượu đêm hôm đó, lần thứ hai là mấy ngày trước, lần thứ ba thì chính là hiện tại, ít đến mức Dư Đường được hôn thích ứng này mà tới gần, Tô Sóc đem cả người cậu ôm trọn vào lòng để hôn, Dư Đường phản xạ có điều kiện mà sợ sệt lui về sau.

Bờ môi của Dư Đường rất mềm, trên miệng còn chút vị ngọt vì ăn kẹo que bí đỏ, Tô Sóc vẫn chưa thỏa mãn, lại không dám làm quá mức, hôn xong liền buông tay ra, luyến tiếc nhìn cậu đi vào.

Tắm rửa xong, Dư Đường nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Tô Sóc, xem xong không có chút quan tâm bỏ qua, trước tiên đi lâu khô tóc rồi tính. Không bao lâu, mấy phút sau tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tô Sóc ở đầu bên kia vội vã cuống cuồng gọi vợ: "Bảo bối?"

Lúc trước Tô Sóc từng đùa giỡn gọi cậu là bảo bối, tin nhắn gửi đến suốt ngày nhắn đều gọi bảo bối, vậy mà lần này không biết tại sao Dư Đường nghe được hắn gọi như vậy khiến màng nhĩ ngứa ngáy, đáy lòng chấn đồng mà run rẩy. Không hiểu sao bản thân có chút khẩn trương, ngây ngốc "A" một tiếng.

Đối diện Tô Sóc nghe được cậu đáp lại, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Em chịu nhhe điện thoại là tốt rồi. Anh còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…"

Cuối cùng vẫn là không nói tiếp, hắn nghĩ không nên phá hư bầu không khí, cấp tốc chuyển đổi chủ đề: "Này, không nói những chuyện kia nữa. Mẹ hỏi anh lúc nào thì em chuyển về Tô gia. Trong nhà cái gì cũng có, quần áo của em lúc trước ở trên núi, anh đã cho người giặt sạch sẽ cất kỹ rồi, em còn cần cần mua thêm gì, em nói cho anh biết. Ngày mai anh đi mua ngay."

"Không có." Dư Đường cảm thấy mình trả lời quá đơn giản, bổ sung nói: "Em không có gì muốn mua thêm."

"Vậy à…" Tô Sóc lại bắt đầu do dự, bởi vì sợ bị cự tuyệt mà khó mà mở miệng, hỏi: "Vậy lúc nào thì em chuyển về? Anh đón em."

Dư Đường nghĩ nghĩ, trả lời: "Chắc là cuối tuần này. Em chờ cha và ba ba trở về."

Câu nói này không thể nghi ngờ nữa, nó như là một viên thuốc an thần cho hắn, Tô Sóc thở phào giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Vậy ta cuối tuần anh đến nhà đón em, sau đó gặp mặt hai vị trưởng bối xin được đón em về Tô gia."

Đã đáp ứng xong mọi chuyện, Dư Đường không có biểu biện gì nhăn nhó, nhẹ nhàng một nhỏ giọng: "Ừm".

Tô Sóc đầu kia ngược lại thì nhăn nhó, nội tâm nhộn nhào, hỏi: "Vậy… Vậy mấy ngày này em ở nhà làm gì? Có muốn đi đâu không? Anh dẫn em đi chơi nhé?"

Dư Đường rủ xuống mắt loay hoay dùng khăn lau tóc: "Không, em không muốn đi đâu hết."

"Ở nhà đợi rất nhàm chán? Hay là anh mua cho em máy chơi game nhé?"

Nghe được câu trả lời nghiêm chỉnh này, Tô Sóc ở trong điện thoại thấp giọng cười. Bên kia đầu dây Dư Đường cảm thấy e lệ, đỏ mặt không lên tiếng.

Sau khi cười xong, giọng Tô Sóc nghe càng thêm ôn nhu uyển chuyển: "Vậy bây giờ em đang làm gì?"

Khăn mặt trên tay Dư Đường đã bị cậu vặn thành một cục vì lúc nãy bối rối suy nghĩ trả lời hắn, giận hờn nói: "Em đang lau khô tóc."

"Bé ngoan." Tô Sóc biết cậu không thích lau khô tóc, dụ dỗ nói: "Sau này về nhà lão công giúp em lau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!