Chương 21: (Vô Đề)

Lòng bàn tay của Dư Đường nóng lên, lúc bị nắm lấy chỉ không muốn buông, cậu cảm thấy bối rối liền vung tay ra thì đụng phải ngực của Tô Sóc, tiếng chuông điện thoại lại không đúng lúc reo lên.

Tô Sóc vội vàng đưa bàn tay vào trong túi nhanh chóng nhấn tắt tiếng chuông, vội nói: "Anh…"

Vừa nói xong một chữ thì điện thoại lại vang lên.

Đang tốt lành bày tỏ tâm ý với đối phương thì bị điện thoại quấy rối mà muốn tiếp tục thì lại cực kỳ khó, điều này dễ dàng bị tiếng chuông reo liên tục đánh gãy. Dư Đường chậm rãi rút về tay: "Anh nghe điện thoại đi."

Tô Sóc ảo não đưa tay nắm tóc, từ trong túi lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thấy tên người gọi đến, đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó quay lưng đi theo cậu nghe điện thoại: "Con nghe đây. Sao vậy cha?"

Cha Sóc rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, thường thì có chuyện gì ông cũng sẽ không gọi cho mình nên trực giác mách bảo Tô Sóc nhất định không có chuyện không tốt.

Nửa giờ sau, xe dừng ở sân trước cửa nhà khuôn viên Tô gia. Tô Sóc không có rút chìa khóa xe còn dặn dò Dư Đường nói: "Em ở trên xe chờ anh, nếu như mệt thì ngủ một chút. Đồ thì anh không nhớ rõ để chỗ nào mà tìm nên có khả năng phải tìm hơi lâu."

"Đồ vật" là chỉ giấy hôn thú.

Cửa lớn Tô gia đóng chặt, Tô Sóc gõ nửa ngày thì dì giúp việc mới vội vã mở ra cửa, trông thấy là hắn thiếu chút nữa liền muốn khóc: "Thiếu gia, ngài đã trở về rồi. Mau đi xem mẹ của ngài một chút đi."

Tô Sóc sải bước đi vào bên trong phòng, cảnh tượng trước mắt so với hắn tưởng tượng còn tồi tệ hơn —— trên mặt đất khắp nơi đều là ảnh chụp bị xé nát, mẹ thì tóc tai bù xù ngồi trên giường trên tay ôm lấy một quyển album tàn tạ. Còn cha thì ngồi xa xa không dám tới gần, nhìn thấy Tô Sóc giống nhìn thấy cứu tinh: "Tiểu Sóc, con đến đây mau. Nhanh khuyên nhủ mẹ của con.

Ta đã xin lỗi thật lòng, dỗ cũng đã dỗ, nàng ấy chính là không nghe lọt tai."

Tô Sóc đẩy cha qua một bên, rút hai miếng khăn giấy, nửa quỳ nửa ngồi ở trước mặt mẹ lau nhẹ nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: "Con chỉ là không có ở nhà nửa ngày thôi thì tại sao mẹ lại khóc nhè rồi?"

Mẹ Tô nghĩ ở trước mặt con trai mà khóc rất thì mất mặt, tiếp nhận khăn tay quay lưng lại: "Mẹ không sao, con đi ra ngoài trước."

Tô Sóc lấy đi quyển album trên tay nàng, tiện tay mở ra phát hiện trừ có hình của hắn thì tất cả bức ảnh khác đều bị xé nát hoặc bị ném xuống đất, khiến hắn không khỏi bật cười: "Mẹ làm sao ngay cả ảnh chụp về mình cũng xé vậy?"

Mẹ Tô hừ một tiếng: "Càng nhìn càng thấy ghét nên mẹ xé."

Tô Sóc không hỏi chuyện gì xảy ra liền đổi chủ đề đùa cho mẹ vui vẻ, nói: "Mẹ muốn xé thì xé, ngày mai con tìm một thợ quay phim với chụp ảnh chuyên nghiệp. Sau đó chúng ta làm lại một bộ ảnh cho mẹ càng xinh đẹp, đem những điều còn thiếu lấp đầy."

Mẹ Tô nhìn thoáng qua giấy vụn đầy đất, không chút đau lòng mà còn nghiến răng nghiến lợi ngoan cường, nói: "Lấp đầy làm gì? Giữ cho cha của làm tưởng niệm à? Tốt, đi thôi. Chúng ta hiện tại phá hết."

Cha Tô Sóc vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa ra vào đưa tay ra cản. Tô Sóc hỏi một chút mới biết được chuyện gì xảy ra.

Thì ra là mẹ Tô Nghiên muốn con trai mình đảm nhiệm chức vụ trọng yếu ở tập đoàn Tô thị. Cha Tô thì nghĩ rằng dù sao hai đứa con trai cũng còn trẻ tuổi, chờ thêm hai năm bàn lại chuyện này cũng không muộn bèn ở đầu kia liền qua loa ứng phó với mẹ Tô Nghiên. Ai ngờ nàng lại diễu võ giương oai hí hửng gọi điện thoại tới chỗ mẹ Tô, dùng chuyện này chứng minh con trai mình mới là người thừa kế chân chính của Tô gia.

Mẹ Tô nào nhẫn nhịn được chuyện này, ngay trước mặt cha hắn đem hình kết hôn, album ảnh, thậm chí băng ghi hình lúc kết hôn. Đem tất cả gom lại rồi nện đến tan tành.

Cha Tô nói đây chính là "Nhà loạn như cái chợ".

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tô Sóc chán ghét nghe cha nói đạo lý nhưng cũng không đồng ý hành động của mẹ. Đợi đến thời điểm chỉ có hai người thì hắn nhìn mẹ nói: "Nếu như mẹ mỏi mệt thì chúng ta dọn đi, con không có cần cái gia sản ấy."

Mẹ Tô lập tức biến sắc, nói: "Không đi. Không thể đi! Những cái này thật ra là thuộc về con. Dựa vào cái gì mà hai mẹ con chúng ta phải đi."

Những năm gần đây, mẹ Tô khiến cho Tô Sóc ấn tượng sâu nhất chuyện phân chia gia sản này, đây cũng chính là chấp niệm quá nặng của nảng. Hắn liền nhẹ giọng khuyên bảo nói: "Bây giờ con có thể kiếm tiền rồi nên mẹ yên tâm nhé. Mẹ cũng đã có tuổi rồi nên để con phụng dưỡng cho mẹ. Con chỉ muốn mẹ mỗi ngày thật vui vẻ, đi dạo phố, dắt chó đi công viên tập thể dục hay đánh vài ván mạt chược với các dì cũng được.

Chúng ta không cần những thứ này cũng không nhất thiết phải đoạt đi."

Mẹ Tô nghe những lời này đầu tiên là giật mình trong chốc lát, lập tức giật giật khóe miệng cười: "Đứa nhỏ ngốc này. Con sai rồi. Mẹ tranh giành nhưng thật ra là giành để đỡ tức." Nói xong nàng đưa mắt nhìn sang nhìn tấm hình kết hôn đang nằm trên mặt đất, nói: "Thời điểm hai chúng ta kết hôn là lúc mẹ vừa mang thai con. Mặc kệ cả nhà phản đối ra sao thì mẹ cũng nhất định phải cùng cha của con kết hôn. Cha của con tại hôn lễ từng thề rằng đời này sẽ tốt với mẹ.

Bất kỳ đồ vật gì chỉ cần là hắn có thì tất cả đều là của mẹ. Nhưng mà thời gian chậm rãi trôi qua, hắn liền đem những lời thề này quên hết. Ai mà thèm phòng ốc, chức vụ trong công ty của hắn. Mẹ chỉ hi vọng hắn nhớ kỹ lời của mình đã nói, mẹ chỉ có thể một lần rồi một lần nhắc nhở hắn, cũng từng ôn tồn nói thì sao đã sao chứ? Tất cả đều trở nên vô dụng, mẹ liền cùng hắn cãi nhau, cãi nhau cũng không dùng được thì mẹ liền khóc rống. Biết rõ bộ dạng của mình có bao nhiêu xấu xí cùng mất mặt. Thế nhưng thật sự mẹ rất khó chịu."

Tô Sóc nhìn thấy được trong con mắt của mẹ phản chiếu lên khung hình trên mặt đất đã nát tơi tả mà chia năm xẻ bảy. Lập tức nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói một câu an ủi cũng không nói nên lời.

Qua một hồi lâu, mẹ Tô mở miệng lần nữa, lần này trên mặt nở nụ cười trở nên thong thả hơn rất nhiều: "Con nói đúng! Chúng ta cần gì phải tranh đoạt? Nhiều năm như vậy mẹ sớm phải biết lòng người chính là luôn thay đổi, càng không thể quay về như ban đầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!