Dư Đường nghe xong, nửa ngày không có trả lời, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm mặt đất.
Thoạt đầu Tô Sóc cho là có lý, nghĩ rèn sắt khi còn nóng nên nói thêm vài câu, lại phát giác trạng thái Dư Đường không đúng lắm. Tô Sóc gọi cậu vài tiếng, cả người cậu ngơ ngác không có phản ứng, Tô Sóc nắm lấy bờ vai của cậu hô nhũ danh "Cá đậu hũ", mới đem hồn Dư Đường trở về.
Sau khi bình tĩnh cảm xúc Dư Đường mới xác định người trước mặt mình là Tô Sóc, không nói lời nào trở mặt là trở mặt. Cánh tay cậu vung lên, đem tay Tô Sóc hất ra rồi quay đầu bước đi.
Tô Sóc không có biết rõ Dư Đường bị làm sao, vội đuổi theo cậu, nói: "Em sao rồi? Có phải cơ thể cảm thấy khó chịu không?… Có phải anh nắm tay em chặt quá hả? Nếu em không muốn Bảo Bảo trong bụng sinh ra sẽ xấu thì không nên giận mà… Này!!! Em đi chậm một chút. Cẩn thận xe…"
Dư Đường đứng tại trạm xe buýt chờ xe đến đón. Tô Sóc biết rõ nơi này sẽ không đến xe đưa, cũng không nói cho cậu biết mà nhẫn nại cùng nhau chờ xe trong im lặng.
Trong lúc hai người đứng chờ xe thì bị mặt trời buổi trưa chiếu đến phát hoảng. Không biết từ chỗ nào mà Tô Sóc nhặt được tờ rơi tuyển nhân viên. Hắn gấp làm hai lần rồi làm cây quạt cho Dư Đường quạt gió, Dư Đường trốn đến chỗ nào thì Tô Sóc liền đuổi theo tới chỗ đó. Dư Đường không nghĩ rằng nơi đây cách sân ga quá xa, dứt khoát không tránh né hắn nữa. Tô Sóc lại tìm vài tờ rơi trải lên thanh kim loại trên ghế dài ở trạm xe để Dư Đường ngồi.
Còn mình ở bên cạnh quạt gió, mười phần làm chân chó quấn quýt bên cậu.
Cuối cùng vẫn cùng vẫn là ngồi vào xe Tô Sóc trở về. Bởi vì thực tế đợi thật lâu mà không thấy chiếc xe nào chạy qua, chờ đợi thêm nữa thì mọi người trong cục dân chính cũng sắp nghỉ trưa.
Tô Sóc cố ý lái xe rất chậm, hắn thường xuyên lái xe ở trong thành phố đi dạo nên biết vào thời gian này thì con đường nào thoáng nhất không bị kẹt xe, không có người nào chỗ này rõ ràng rõ hắn. Truyện Nữ Phụ
Cứ như vậy chậm ung dung lề mề chạy vòng vòng đến giờ cơm. Dư Đường ở ghế sau có chút ngồi không yên, im lặng nhìn phía ngoài cửa sổ tấp nập. Tô Sóc vụng trộm từ trong kính chiếu hậu nhìn cậu không giống như là đói, ngược lại giống…
"Ngừng… Dừng xe. Em muốn xuống." Rốt cuộc Dư Đường không nhịn được nữa, run rẩy mở miệng.
Tô Sóc lập tức dừng lại.
Vị trí dừng xe vừa vặn gần một cửa hàng ở trên đường, Dư Đường đi vào tìm tới phòng vệ sinh, nóng lòng đẩy cửa đi vào. Tô Sóc ở bên ngoài rút một điếu thuốc để lên môi ngậm, chờ một hồi vẫn không thấy Dư Đường trở ra, bèn đi vào gõ cửa phòng toilet hỏi: "Em có cần hỗ trợ không?"
Bên trong có tiếng động xột xoạt vang lên, Dư Đường trầm giọng trả lời: "Không cần."
Lúc đi ra, Tô Sóc mẫn cảm ngửi được một chút mùi khác thường trong không khí. Tin tức tố của Dư Đường là mùi hương hoa ngọt nhạt, yên tĩnh đến mê người. Mùi hương này không thể lẫn vào bất kỳ mùi hương khác. Càng không quá nồng như chiết từ hoa mà giống như từ bên trong người cậu tỏa hương.
Dư Đường tựa hồ cố ý che giấu gì đó, kéo lấy thân thể cồng kềnh, bước chân rời đi nhanh chóng. Tô Sóc sợ hãi khiếp vía đi theo sát vợ, thử khuyên nhủ cậu: "Em có đói bụng không? Trước tiên chúng ta đi ăn cơm nhé? Giữa trưa cục dân chính phải nghỉ một chút, buổi chiều phải hai ba giờ mới mở cửa làm việc. Ăn một bữa cơm xong thì vừa tới thời gian họ mở cửa làm việc."
Dư Đường tất nhiên là không nói gì, Tô Sóc đành phải tiếp tục mở cửa cho cậu lên xe, vẫn như cũ cố ý lái rất chậm. Cộng thêm buổi trưa là giờ cao điểm nên bị kẹt xe một lát Dư Đường lại đứng ngồi không yên, đỏ mặt nói hắn dừng xe.
Lúc này dừng xe lại là ở gần cổng phía bắc của Đại học A. Dư Đường chạy vào cánh cửa gần thư viện nhất, cậu nhanh chóng đưa thẻ sinh viên rồi đi vào. Trên người Tô Sóc giấy tờ gì cũng không mang theo, thư viện mới đổi nhân viên quản lý nên không biết hắn. Tô Sóc quyết định quyét mặt thay thẻ sinh viên nhưng thất bại nên đành phải chờ ở đại sảnh tìm chỗ ngồi.
Vừa ngồi chờ Dư Đường không lâu thì liền có hai bạn nữ tay ôm sách từ bên trong đi ra, ngồi phía sau lưng Tô Sóc vừa sửa sang lại đồ đạc rồi quay sang cùng nhau nói chuyện phiếm.
"Vừa rồi đi vào chính là Dư Đường hả? Bụng đã lớn như vậy mà còn đến trường học. Lợi hại nha."
"Là cậu ta đấy. Những bạn học chung lớp nói rằng cậu ta đã lâu lắm rồi không đến lớp học."
"Thì ra là cậu ta đang mang thai. Thật sự là đột ngột, mà trước đó tớ chưa nghe nói về việc này…"
"Đúng rồi! Cậu không nói thì xém chút tớ quên mất. Tô học trưởng không phải rất chán ghét Dư Đường sao? Làm sao lại để cậu ta mang thai chứ?"
"Ê! Loại sự tình này trên báo chí, TV đăng tin còn thấy thiếu sao? Tức nhiên là nghĩ hết biện pháp tạo ra đứa bé để giữ vững địa vị chứ sao."
"Hồi trước không phải có một nữ minh tinh hay tới trường học chúng ta, đến tìm Tô học trưởng sao? Nghe nói Tô học trưởng còn thường xuyên đi ăn đêm nữa. Căn bản thì không thường xuyên trở về nhà."
"Ha ha ha. Theo tớ thấy đứa bé này còn không biết là lấy ở đâu ra…"
…
Hai người mải mê trò chuyện khí thế ngất trời hoàn toàn không chú ý người phía sau ngồi cách một cái bàn đang đưa lưng về phía bọn họ. Không có dấu hiệu nào mà có một tiếng vang thật lớn nổ ra. Trong đại sảnh chỉ có mấy sinh viên đang ngồi dùng bữa cùng nhân viên quản lý. Tất cả bọn họ đều bị hù dọa, nhao nhao nhìn về chỗ phát ra tiếng động.
Đập xong cái bàn Tô Sóc liền đứng lên quay người về phía hai nữ học sinh kia, khóe miệng nhích lên ý cười, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng hòa với tình huống hiện tại thật ngộp thở, xem ra có chút âm trầm đến đáng sợ. Cùng lúc đó, tin tức tố của Tô Sóc cấp tốc tỏa ra lan tràn bốn phía, giống như dựng lên một cái lưới vô hình thật lớn ép đến nỗi mọi người thở không ra hơi.
Hai cái nữ học sinh đã không còn bàn tán chuyện người khác, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai chân như bị đóng chặt ở trên mặt đất có vẻ bị dọa đến không dám chạy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!