Chương 15: (Vô Đề)

Tô Sóc hoảng cả lên, tay sờ khắp toàn thân không tìm được khăn tay, vội vã dùng tay muốn lau nước mắt của cậu. Dư Đường quay đầu ra không để hắn đụng, sụt sịt hít mũi hai lần cầm túi văn kiện muốn quay người liền muốn chạy, bị Tô Sóc tay mắt lanh lẹ từ phía sau lưng ôm lấy.

Cơ thể của Dư Đường vốn gầy, mặc quần áo rộng liền nhìn không ra là cậu đang mang thai, ôm vào trong ngực mới có thể rõ ràng cảm giác được phần bụng lớn ra. Bàn tay cách quần áo nhẹ nhàng sờ bụng cậu nghĩ thầm bản thân mình có phải bị mù hay không? Vì sao trước đó lại không nhìn ra bụng của Dư Đường đang to chứ?

"Buông tay ra." Dư Đường nói bằng giọng mũi dày đặc, mơ hồ có thể nghe được nghẹn ngào, dùng sức tách ra bàn tay đang sờ loạn của Tô Sóc, nói: 

"Anh đi ra ngoài."

Tô Sóc không chỉ không thả cậu ta mà còn đảo khách thành chủ bắt được bàn tay của Dư Đường nắm vào trong lòng bàn tay, để tay cậu cùng mình cùng một chỗ mà sờ sờ lên bụng tròn. Miệng dán vào bên tai Dư Đường, giọng từ cuống họng đẩy ra, bình tĩnh nói: "Con của anh, anh không thể sờ sao?"

Hắn biết Dư Đường ủy khuất, cũng nguyện ý làm mọi chuyện mong đền bù cho cậu. Hắn đã từng cảm thấy chính mình đã rất mâu thuẫn. Tại cái tuổi này khi ba, sẽ gánh vác một sinh mệnh khác đối với hắn mà nói quá mức nặng nề. Hắn không cho rằng bản thân mình có thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, cũng không nghĩ đến xa như vậy.

Nhưng mà Dư Đường đang mang thai lại chính là một chuyện khác. Tô Sóc cũng không rõ vì cái gì, nhất là khi tận mắt thấy, tận mắt sờ được thì lập tức hắn đem những ý nghĩ lạ lùng điên khùng của mình suy nghĩ của lúc trước ném đi. Đây là đứa nhỏ mà hắn cùng Dư Đường tạo ra, nho nhỏ như trái táo vậy mà hiện tại đang nằm trong bụng Dư Đường đi ngủ, cảm giác này thật mới mẻ lại kỳ diệu mà chiếm hết tất cả giác quan, toàn bộ suy nghĩ của hắn.

Cho đến ngày nay Tô Sóc không thể không thừa nhận Dư Đường với hắn mà nói là một sự hiện diện khác biệt với tất cả mọi người. Chín mươi chín phần trăm xứng đôi cũng tốt, sớm chiều lâu ngày ngày nảy sinh tình cảm cũng được. Chí ít bây giờ có thể xác định là hắn không muốn buông tay Dư Đường. Càng muốn đem cậu cùng đứa nhỏ mang về nhà che chở chăm sóc.

Tô Sóc đắm chìm trong loại  cảm xúc lạ lẫm lại khiến người run sợ, còn chưa làm rõ nơi nơi xuất phát với đích đến liền cảm thấy thân thể đau đớn kéo hồn Tô Sóc lập tức gọi về.

Không có gì khác ngoài việc Dư Đường đạp hắn một cước, hung hăng tặng thêm một cước nữa.

Tô Sóc bị đau buông tay ra, Dư Đường thừa dịp hắn không có kịp phản ứng, một tay dùng hết sức đẩy hắn ra, một tay đẩy ra cửa tống hắn ra ngoài. Cửa gỗ "Phanh" ở trước mắt đóng lại suýt nữa đụng vào mũi Tô Sóc.

Sau một lúc lâu, Tô Sóc mới tiếp nhận sự thật mình bị đuổi ra ngoài, đứng bên ngoài gõ cửa một cái bên trong không có một chút phản ứng.

Có lẽ Dư Đường tạm thời không tiếp nhận được việc này, cần cho cậu thêm thời gian mới được. Nghĩ như vậy, Tô Sóc cảm thấy an tâm đến chỗ khác đốt một điếu thuốc hít sâu một cái, vòng khói theo kéo dài bật hơi bay ra giữa không trung. Tô Sóc câu khóe môi lên thầm nghĩ trải qua mấy ngày nay gặp được Dư Đường như trút được gánh nặng, khiến bản thân nhẹ nhõm mỉm cười nhìn khá ngốc.

Tô Sóc nghĩ là bị nhốt ở bên ngoài nhiều nhất là đợi đến chạng vạng tối. Kết quả mặt trời đã xuống núi rồi mà hắn vẫn không thể đi vào trong phòng.

Dán tai mình trên cửa để nghe động tĩnh ở bên trong, có tiếng ào ào của nước, cũng có âm thanh xào rau trong nồi hình như Dư Đường đang nấu cơm. Tô Sóc chưa từ bỏ ý định lại gõ gõ cửa, đứng ở bên ngoài hô to: "Nấu ăn thì sẽ có khói dầu tỏa ra ngộp lắm. Sao em không mở cửa ra để hít thở không khí?"

Cũng không có ai để ý.

"Cá đậu hũ. Em mở cửa ra một chút cho thoáng hơn được không?"

Hay là hắn nói không có lý??

Tô Sóc lại học theo ngữ khí của bà chủ nhà, đưa tay bắt cuống họng, hô: "Thu tiền nước á!"

Dư Đường không quan tâm cái này.

Tô Sóc không có cách, gọi bên giao hàng đưa đến chỗ này một đống đồ ngọt. Hàng vừa đến Tô Sóc liền đem hộp mở ra cố tạo lên động tĩnh thật to, nói: "Wow!!! Thơm quá. Bánh bí đỏ này so với căn tin của trường chúng ta còn ngon hơn nữa!"

Người ở bên trong vẫn như cũ không lên tiếng.

Omega trời sinh vốn mẫn cảm, da mặt lại mỏng. Mà chuyện của Dư Đường cần một quãng thời gian tiêu hóa mọi chuyện cũng là bình thường. Tìm được lời giải thích hợp lý, Tô Sóc ở ngoài cửa chờ suốt đêm. Đến sáng sớm ngày thứ hai thì cửa nhà Dư Đường mở ra, Tô Sóc liền bắt tại trận.

Dư Đường lẻn đi nhanh chóng, trốn tránh Alpha nọ. Tô Sóc sợ cậu tổn thương thân thể, không dám quá gấp tóm lấy vợ. Mắt thấy tại Dư Đường đi vào trong hẻm nhỏ rẽ trái xong rẽ phải, suýt nữa là mất dấu người kia.

Mới vừa đi tới đường lớn liền đâm đầu gặp hai anh cảnh sát đi  tuần tra an ninh, họ nhanh chống bế Tô Sóc lên xe cảnh sát trong sự ngỡ ngàng của mọi người đi đường. Tô Sóc hỏi hắn làm gì sai mà tự tiện bắt người vô tội, phía cảnh sát trả lời: "Chúng tôi tiếp nhận thông tin từ người dân nói rằng bên này có người xấu đang lén lút theo dõi hành tung của một Omega độc thân, không rõ tại sao cứ đi theo Omega kia nên họ nhờ chúng tôi đến hỗ trợ."

Gần đây lo theo dõi hành tung của vợ nên hắn vội vàng đi ra ngoài mà không mang theo giấy tờ tùy thân nên cũng không mang theo giấy hôn thú. Đành phải nói với cảnh sát rằng mình cùng Omega nói là bị theo dõi là quan hệ chồng chồng hợp pháp nhưng có giấy tờ chứng minh nên phí không ít thời gian đến sở cảnh sát uống trà nói chuyện. Thời điểm bị chị họ Hà Linh làm thủ tục đưa người ra từ cục cảnh sát thì đã là giữa trưa.

Tô Sóc chỉ là cẩn thận đi theo vợ mình sợ Dư Đường gặp kho khăn hay gì thôi, hắn chỉ muốn nói chuyện với cậu vậy mà được cảnh sát lập ngay biên bản "Có người báo cáo bị Tô Sóc theo dõi ". Tại thời điểm đó muốn tìm nửa cái cái bóng của Dư Đường để chứng minh hắn không sai cũng không tìm được. Tô Sóc nghĩ đến việc quên mang theo giấy tờ để chứng minh quan hệ của mình với Dư Đường rồi bị đưa về trụ sở cảnh sát làm thủ tục đủ thứ mà tức giận đến đạp xe lốp xe cảnh sát cho hả giận.

Hà Linh cảm thấy buồn cười: "Có phải là mi bị núi băng nhỏ nhà mình báo cáo với cảnh sát "

Tô Sóc bị nàng nói đến sững sờ, sau đó hùng hùng hổ hổ chạy về bầy phòng cho thuê, bên cạnh gõ cửa bên cạnh hỏi bên trong người: "Có phải là  em báo cáo anh với cảnh sát phải không?"

Bên trong không có động tĩnh gì Tô Sóc gõ một hồi liền xì hơi, cắn răng nói với mình chữ nhẫn trên đầu còn có một cây đao, làm Alpha co được thì dãn được nên biết thời gian mang thai Omega tính tình thường không tốt, để cậu phát tiết một chút cũng không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!