Chương 12: (Vô Đề)

Con ngươi màu hổ phách trong mắt hắn co lại nhanh chóng, Tô Sóc ba chân bốn cẳng xông lên trước. Một tay nắm chặt lấy cổ áo Tô Nghiên rồi đưa tay còn lại một quyền lên mặt y. 

Tô Nghiên không có ý trốn tránh, bị đánh anh trai đánh xong còn cười hắc hắc, đưa tay vuốt khóe miệng đang rỉ ra máu, nói: "Thì ra anh cũng biết nổi giận sao?" 

Tô Sóc không những không để ý tới mà còn muốn tiếp tục đánh Tô Nghiên. Hai Alpha đang tuổi đôi mươi nên thời điểm này mùi hormone thịnh vượng nhất trong tuổi trẻ của mình. Tình huống này lý trí đã sớm ra bị đá qua một bên, ai muốn quản việc đang xảy ra nữa chứ. 

"Tao đã cảnh cáo báo mày rồi mà mày không nghe à? Tao không cho phép mày đụng vào Dư Đường rồi. Có phải mày bị điếc đúng không?" Tô Sóc như nổi điên lên gào thét. 

Tô Nghiên bị hắn đè xuống đất cổ áo bị Tô Sóc nắm lấy, đầu bị ép ngửa ra sau, vốn nên là chật vật nhưng trong mắt y lại tồn tại ý cười thật đậm: "Có sao? Có lẽ là…" 

Tô Sóc xiết chặt nắm đấm lần nữa giơ lên. 

"Nhưng mà… " Tô Nghiên lại nói:  "Em ấy tình tôi nguyện, anh quản được sao?" 

Tô Sóc ánh mắt trì trệ, sửng sốt một lát, hỏi: "Có ý gì?" 

Trên tay không khỏi lỏng một chút, Tô Nghiên thừa cơ thoát khỏi tay Tô Sóc vừa đứng thẳng người liền nghênh ngang hướng đến chỗ Dư Đường đang đứng đi ngang qua. 

Tô Sóc quay đầu liền nhìn thấy Tô Nghiên đứng lại chỉnh lý quần áo xốc xếch cho Dư Đường. Dư Đường không biết là bị hù dọa quá mức nên sợ hãi hay là làm sao nữa mà đứng ở nơi đó bất động, chỉ khi Tô Nghiên đưa tay chạm mặt cậu ý tứ muốn sờ thì cậu thoáng nghiêng đầu né tránh một chút. 

"Ngoan, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn. Hôm qua không phải em nói là muốn ăn hải sản sao?" 

Ngữ khí thân mật, phảng phất tình yêu cuồng nhiệt dành bạn lữ của mình. 

Dư Đường không có đáp lời, Tô Nghiên liền kéo tay của cậu đi tới cửa, đi ngang qua hắn liền bị cánh tay của Tô Sóc vươn ra ngăn lại không cho đi. 

Cả khuôn Tô Nghiên mặt đều hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Còn chuyện gì nữa vậy anh trai?" 

Mặt Tô Sóc như tỏa ra khí lạnh, lúc này mới có một chút phản ứng như những Alpha đang cố gắng kiềm chế cơn giận, trong mắt lóe lên những đường tơ máu đỏ tươi, ánh mắt gắt gao giằng co nhìn thẳng vào Dư Đường. Người ngoài nhìn vào nét mặt của hắn đều hiểu ngay cả một chút không cam lòng đều không tồn tại. 

Tô Nghiên lôi kéo Dư Đường, nghĩ là nuốn lách qua vật cản đường để ra ngoài, Tô Sóc liền đưa tay giữ chặt Dư Đường một bên khác tung chiêu cuối nói: "Chúng ta nói chuyện chút đi." 

Trong vòng một ngày mà phải bàn về một đề tài tận hai lần, điều này rõ ràng không giống cách xử lý của Tô Sóc thường ngày. 

Hắn yêu nhất là mùa nào thì ăn món đặc trưng của mùa đó. Lúc trước khi chưa kết hôn thì mỗi lần lăn giường đều thay xoành xoạch không đếm xuể, cùng bạn giường đã gặp nhau trong vui vẻ thì cũng đến lúc chia tay để đường ai nấy đi. Đối phương muốn đi hắn cũng vui vẻ thoải mái, chưa từng có ý muốn giữ lại. 

Thế nhưng là những điều này với hắn mà nói đã là quy tắc chung mà thành quy luật với mọi bạn giường. Nhưng tất cả đều này đều bị Dư Đường – Omega nhỏ này phá vỡ. 

Tô Sóc trong đầu loạn thành một cục, nghĩ không ra một câu hoàn chinh, chỉ hỏi cậu: "Có phải là Tô Nghiên ép buộc cậu đúng không?" 

Trong phòng chỉ còn hai người, Dư Đường trong ánh mắt vẫn như cũ tràn đầy mờ mịt, nhìn về phía Tô Sóc với ánh mắt không có vô hồn, môi nhỏ mím lại rồi mở ra lúng túng muốn nói mấy lần, tiếp theo là lắc đầu nhè nhẹ. 

Lúc đến tận bây giờ, Tô Sóc lại cũng không rõ tột cùng là bản thân mình muốn nghe câu trả lời như thế nào từ cậu. Trong lòng hắn bây giờ chia ra hai phe dằn xé, một bên thì nóng lòng muốn biết chuyện có đúng như hắn thấy hay không, còn một bên thì nghĩ nếu mọi chuyện như hắn đã thấy thì hắn phải làm sao bây giờ. 

"Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?" 

Dư Đường lại lắc đầu. 

Tô Sóc giận quá chỉ cười, hơi thở lúc này hơi hỗn loạn, hắn đang phát run vì mất bình tĩnh. Hắn bỗng nhận ra mình trở thành trò cười từ đầu đến cuối. Vài ngày trước còn sợ người khác làm phiền nhắc nhở Omega nhỏ chú ý tránh xa đệ đệ của mình một chút, ai biết rằng người ta đã sớm cấu kết với nhau. Giống như một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh, tự nhiên hắn lại xen vào việc của người khác. 

Tô Sóc hít sâu một hơi, hỏi: " Đứa nhỏ này là của Tô Nghiên sao?" 

Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng, Dư Đường trầm mặc lắc đầu. 

Tô Sóc đưa tay ôm lấy khóe miệng, nhếch môi cười thành tiếng hỏi tiếp: "Vậy là con của ai?" 

Dư Đường từ đầu đến bây giờ đều không có lên tiếng, nghe được câu hỏi này mới có một chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn Tô Sóc không chớp mắt. 

Tô Sóc đưa tay chỉ chính mình tự trả lời: "Ý cậu là tôi sao?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!