Chương 11: (Vô Đề)

Ngày hôm nay Dư Đường dậy muộn hơn một chút. Lúc đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Tô Sóc đang ngồi trên ghế sô pha khiến cậu giật mình, vội vàng lui lại nửa bước. Ngay lập tức khôi phục dáng vẻ như thường ngày, chậm rãi đi đến phòng bếp, trước tiên đem nước đun lên để uống. 

Bưng lấy ly nước ấm đi vào phòng bên uống thuốc, tìm ở đầu giường không có vội vàng vừa đi vừa tìm vào vòng xung quanh phòng cũng không tìm được lọ thuốc Dư Đường nằm rạp trên mặt đất hướng mắt nhìn vào gầm giường thì nghe được tiếng bước chân truyền đến, tiếp đó là giọng của Tô Sóc hỏi cậu: "Cậu đang tìm cái này à?" 

Dư Đường quay đầu, nhìn thấy trên tay hắn lọ thuốc, sắc mặt lập tức biến hóa khôn lường. 

Tô Sóc ngược lại liền thong dong đi vào phòng đem thuốc đưa tới cho cậu. Dư Đường đưa tay đi lấy, Tô Sóc lại thu tay lại, giơ cao bình thuốc đặt ở trước mắt ngắm nhìn nói: "Tôi đã xem qua hướng dẫn sử dụng rồi. Mỗi ngày uống hai lần, mỗi lần uống một viên, đúng không?" 

Vừa nói dứt câu liền mở ra nắp lọ thuốc đổ ra một viên đưa đến trước mặt Dư Đường nói: "Ầy, cậu mau uống đi." 

Dư Đường cắn chặt răng, môi nhỏ trắng bệch mím lại, chậm rãi đưa tay ra nhận thuốc thì đụng phải lòng bàn tay của Tô Sóc, đầu ngón tay của cậu lạnh lạnh phảng phất như nhiệt độ cơ thể rất thấp. 

Thời điểm nuốt thuốc uống rồi uống nước khiến Dư Đường ho đến chảy nước mắt. Tô Sóc nửa quỳ nửa ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cậu, còn hỏi cậu gấp cái gì, chẳng phải chỉ là uống thuốc thôi sao? 

Uống thuốc xong, Dư Đường đi đến phòng bếp làm điểm tâm, quay đầu liền nhìn thấy Tô Sóc cười tủm tỉm dựa khung cửa đứng nhìn mình, không hề chớp mắt mà nhìn xem cậu chuẩn bị nguyên liệu, ánh mắt rõ ràng khiến cho  cậu cảm giác như có gai mọc ở sau lưng. 

Lúc ăn điểm tâm sáng trên bàn ăn cả hai người đều không nói chuyện, Tô Sóc ăn xong đi ra ngoài hút thuốc, lần này ra ngoài hút thuốc khá lâu. Dư Đường dọn rửa bát đĩa cất vào tủ, đem quần áo bẩn đều nhét hết vào máy giặt. Lát sau hắn mới thảnh thơi trở lại thấy Dư Đường làm xong, nói: "Đi bệnh viện chuyến đi." 

Đương nhiên là trong đoạn thời gian này Dư Đường chuẩn bị tâm lý, biểu lộ không có một chút xíu bối rối, hỏi: "Đi bệnh viện làm gì?" 

Tô Sóc giật giật khóe miệng, giống như cười mà không phải cười: "Cậu đoán là tại sao đi?" 

Dư Đường phớt lờ hắn, nói: "Không đi." 

Không biết Tô Sóc lấy ở đâu ra sức mạnh kiên trì nhịn tới bây giờ, chuyện đã như vậy rồi mà cho tới bây giờ hắn vẫn còn có thể bình tĩnh như thế. Không nói lời nào liền nắm lấy cổ tay của cậu hướng ra ngoài kéo đi. Khí lực Omega cùng Alpha không thể nào so sánh nổi vì Omega trời sinh yếu hơn Alpha rất nhiều, Dư Đường chưa kịp phản kháng liền bị Tô Sóc kéo đến đường nhỏ trên núi. 

"Anh buông tay ra, em không đi." Dư Đường giãy dụa khỏi Tô Sóc mà thở hồng hộc, mặt mũi đều đỏ lên. 

"Vì cái gì không đi?" Tô Sóc không chỉ có không có buông tay, ngược lại cầm thật chặt, nói: "Kiểm tra thân thể rồi xem bệnh như thế nào mà mua thuốc theo đơn của bác sĩ. Càng không thể tự mình mua thuốc bên ngoài rồi uống liền khỏe sao?" 

Dư Đường không xác định được Tô Sóc có phải là đang nói đùa, một đường bị hắn kéo tới dưới chân núi. Mới vừa ngồi vào ở ghế sau, xe liền khởi động chuyển bánh xoay ra ngoài. Nhịp tim Dư Đường đập rất nhanh, vô ý thức bảo vệ bụng mình, run lấy cuống họng nhỏ giọng nói: "Mở của sổ ra. Anh chạy chậm một chút." 

Tô Sóc từ trong gương chiếu hậu nhìn cậu một lần, thu tầm mắt lại nhìn về phía trước, giẫm lên chân ga lại tay nắm chặt vô lăng mà lái xe. Một đường chạy nhanh như phóng điện thẳng tới bệnh viện, lúc xuống xe Dư Đường đưa tay vịn cửa xe đứng cũng không vững, nhịn rất lâu mới đưa cảm giác nôn mửa đè xuống. 

Cổ tay phải bị nắm đến đau nhức, Dư Đường đi theo ở phía sau vô lực nói có thể tự mình đi, Tô Sóc nhìn cậu có biêtu hiện yếu đuối, ngược lại càng khiến hắn thêm tâm phiền ý loạn, buông tay cậu ra một mình nhanh chân đi về phía trước. 

Bệnh viện tư nhân nên người đến khám bệnh cũng không nhiều, tiến về hành lang cuối cùng rẽ một cái, Tô Sóc đột nhiên dừng bước, quay người nhìn xem Dư Đường đi cùng đang phải thở hồng hộc, trầm giọng nói: "Chúng ta nói chuyện đi." 

Hai người di chuyển từ tầng hai của bệnh viện xuống dưới vườn hoa nhỏ trong khuôn viên bệnh viện. Dư Đường trên ghế dài ngồi xuống, vừa thở hồng hộc, liền nghe Tô Sóc nói: "Ly hôn hoặc là phá thai. Cậu chọn một trong hai đi." 

Dư Đường ngơ ngẩn, môi run rẩy chưa tiêu hóa được lời hắn nói, có chút mờ mịt hỏi: "Cái gì?" 

Tô Sóc nói thẳng câu đó lúc đầu còn có chút do dự, có thể đem câu nói này nói ra đã không dễ dàng gì, việc này rõ ràng là hắn có lý hơn cậu. Hắn cũng không biết mình đang xoắn xuýt cái gì nữa. Đã ngồi cả đêm vẫn là không thể đưa ra quyết định được. 

Không chờ hắn lặp lại một lần, Dư Đường chậm tiếp thu được ý tứ trong lời nói của hắn. Lắp bắp run rẩy đáp: "Không… Không muốn ly hôn." 

Tô Sóc hừ cười một tiếng, chuyện đã đến nước này rồi mà Omega nhỏ ý đồ xấu còn tưởng rằng toàn bộ mọi chuyện trên thế giới đều có thể thuận theo ý của cậu thay đổi sao. 

Hắn ngồi xuống bên Dư Đường, dụ dỗ nói: "Ly hôn có cái gì không tốt đúng không? Tôi sẽ không đem việc này nói ra. Cậu có thể yên tâm cùng tình nhân của mình sống hạnh phúc với đứa nhỏ sắp chào đời. Chuyện này được giải quyết êm xuôi chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?" 

Dư Đường vẫn như cũ mê mang tiêu hóa lời Tô Sóc nói, ánh mắt không có tiêu cự, hơi nghiêng nghiêng đầu, nghe giống như không hiểu: "Tình nhân?" 

Tô Sóc càng muốn cười hơn, chuyển hướng chân ngửa ra sau, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Thế nào, không thừa nhận? Lần trước khi làm đủ rồi, cậu cho rằng tôi sẽ còn làm thêm lần thứ hai sao?" 

Hồi tưởng lại Dư Đường trong quá khứ sử dụng đủ loại thủ đoạn, Tô Sóc trong lòng vẫn như cũ nghĩ lại chuyện xưa mà nóng như ai bắt hắn nhận tội, trong khi mình bị gài vào chuyện này không hay không biết. Hắn cùng Dư Đường kết hôn chỉ có mấy lần chuyện làm chuyện phòng the. Tất cả đều là hắn chủ động, Dư Đường không cự tuyệt cũng không tỏ ra hứng thú, chỉ ở thời điểm dễ chịu khi bị hắn làm thật hung ác mới từ trong cổ họng xuất ra vài tiếng rên rỉ, rất giống như cậu đang chấp hành nhiệm vụ, làm cho Tô Sóc cũng dần dần không có hào hứng. Lại thêm về sau bận rộn công việc ở công ty, ở nhà thì số lần họ chạm mặt rất ít, ngay cả việc Dư Đường tới kỳ phát tình từ lúc nào hắn cũng không biết. Bây giờ bấm ngón tay tính toán thì hai người ít nhất đã nửa năm không có trải qua chuyện giường chiếu. 

Trong bụng Dư Đường đang mang thai làm sao tới có thể nghĩ nhiều tới thời gian này, Tô Sóc căn bản đối cới chuyện Dư Đường đột nhiên rời nhà trốn đi còn chút nghi vấn, bây giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ, cái gì nghỉ phép một năm, rõ ràng là vì sinh con cho tình nhân nên mới tìm lấy cớ trốn lên đây. 

Hắn cũng rơi vào lưới giăng sẵn bởi vì Omega nhỏ này mấy ngày trước từng "Thổ lộ" tâm tình có chút không tập trung mê mang nói với hắn khi đó quá êm ta. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!