Chương 42: Bốn Trong Một

Nhận thức được cô gái trước mặt có lẽ đã không còn là lớp trưởng chính hiệu mà mình biết, Hà Trường Thanh khẽ siết chặt nắm tay, mượn cảm giác đau khi đầu móng tay bấu vào lòng bàn tay để nhắc nhở bản thân thận trọng đừng làm ra động thái nào k1ch thích đến đối tượng trước mặt.

Theo như hiểu biết rời rạc của y về lĩnh vực tâm linh, người bị nhập xác nếu chưa bị cắn nuốt thần trí và linh hồn thì vẫn còn có thể cứu chữa!

Xem tình trạng hiện tại của Triệu Dung Linh, tuy phong cách đã thay đổi 180°, nhưng ít nhiều vẫn có bản năng cầu sinh, biết chủ động liên hệ bác sĩ.

Hi vọng vẫn chưa phải là quá muộn.

Hà Trường Thanh trong lòng đang rầu rĩ, một bàn tay bỗng vươn tới gỡ nắm tay siết chặt của y ra, xoa xoa lòng bàn tay vừa bị bấu đau điếng, mười ngón đan nhau, khiến y không thể tiếp tục tự làm hại bản thân.

Thả lỏng tâm thần, Hà Trường Thanh bình tĩnh nhìn Triệu Dung Linh nhón chân ngồi xuống ghế.

Y cũng yên vị trên chỗ ngồi của mình, giở một bảng ghi chép mới, làm đủ tư thái chuẩn bị như sắp sửa bắt đầu quy trình khám bệnh thông thường.

Cách một cái bàn, Hà Trường Thanh tạm thời không nhìn rõ được toàn bộ ngôn ngữ cơ thể của người bệnh, song chỉ dựa vào động tác co rúm người rụt cổ, vừa gặm c ắn móng tay vừa trừng to hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của y, liền phản ánh được rất nhiều chi tiết ở cô.

Rụt rè, bạo dạn, lo âu, căng thẳng.

Từ lúc xuất hiện đến hiện tại đã gần hai ba phút, người này chưa từng chớp mắt một lần.

Ngồi gần thế này Hà Trường Thanh mới nhìn thấy rõ, từ trong đôi mắt mở to khô khốc kia hiện rõ lên những tơ máu, lớp phấn trắng bệch trên mặt che không hết hai quầng thâm quanh mắt.

Cả người Triệu Dung Linh gần như bị một luồng tử khí bao bọc.

Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, chỉ sợ không quá vài ngày, Hà Trường Thanh sẽ nhận được tin báo và lời mời dự tang lễ.

Tuy biết người trước mặt có vấn đề, nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Hà Trường Thanh theo bản năng mở miệng dò hỏi, cũng là để dời sự chú ý, ngăn không cho cô tàn hại mấy đầu ngón tay của mình nữa.

"Hai hôm nay cậu vẫn không thể ngủ được à?"

Phải mất chừng 5-6 giây, Triệu Dung Linh mới có vẻ tiếp thu và lý giải được câu hỏi của y.

Rút tay ra vò lấy đầu tóc của chính mình, đôi môi tô son đỏ như máu chậm rãi mấp máy, gian nan đáp,

"Không ngủ được, vẫn không ngủ được."

Rõ ràng là ngồi đối diện cách nhau chỉ hơn 1m, giọng nói của cô rơi vào tai Hà Trường Thanh lại xa xăm như thể từ vách núi bên kia nương gió bay sang bên này.

Đồng thời, âm thanh hiện tại của Triệu Dung Linh không chỉ khác hẳn ngày thường, mà cũng không giống với giọng nói vừa rồi cô dùng để trả lời y khi đứng ngoài cửa.

Cứ như chỉ trong vài phút, Triệu Dung Linh đi từ một người đàn ông trung niên hút nhiều thuốc lá sang cô nữ sinh điệu ch ảy nước cố sức bẻ giọng cho dễ thương vậy.

Nếu là lúc bình thường, có lẽ y đã xếp ngay trường hợp này vào nhóm bệnh nhân có dấu hiệu tâm thần phân liệt.

Nhưng hiện tại… chỉ sợ tình huống của lớp trưởng không chỉ đơn giản là bị ma nhập mà thôi.

Hoặc là, không chỉ bị một con ma nhập xác?

Trong lòng chớp mắt lóe lên nhiều suy nghĩ, Hà Trường Thanh cầm viết ghi vội vài dòng lên hồ sơ bệnh án.

Như thể khẳng định phán đoán của y, trong lúc Hà Trường Thanh đang suy xét tiếp theo nên hỏi vấn đề gì, Triệu Dung Linh thoắt chốc như biến thành một người khác.

Cô ngồi thẳng dậy, một bàn tay che miệng như đang nở nụ cười duyên, ngón tay bị cắn lởm chởm nhẹ nhàng xoắn tóc, nghiêng đầu chớp mắt nhìn y, thỏ thẻ hỏi,

"Anh bác sĩ, anh thấy em có đẹp không?"

Hà Trường Thanh ngẩn người một chút.

Đây là hỏi thật hay hỏi chơi vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!