Dù đã dùng tốc độ nhanh nhất, khi Phương Trạch Vi xuất hiện ở dưới chân núi Đông Bình cũng đã cách thời điểm chuỗi hạt có phản ứng khoảng năm sáu phút.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng ngọn núi lúc này làm hắn nhíu mày, thần sắc lo lắng hơn.
Đông Bình là một ngọn núi cao khoảng 1500m, lúc này toàn bộ đều chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, khắp núi không có một ánh sáng nào truyền ra ngoài.
Chung quanh lởn vởn sương mù, càng lên cao sương càng dày, dưới chân núi tuy chỉ có một lớp sương mỏng, song đèn đường chung quanh cũng khó khăn lắm mới có thể xuyên thấu qua lớp sương này soi tỏ cái biển chỉ đường to có dòng chữ
"Thuộc sở hữu tư nhân, xin đừng vào nhầm" và tên của ngọn núi.
Tuy Phương Trạch Vi không rõ bình thường quang cảnh ở đây có phải đúng là tồn tại cảnh tượng đặc thù sương mù che trời lấp đất như thế này không, nhưng hắn biết một điều, sương mù kèm theo quỷ khí lượn lờ là tuyệt đối không bình thường.
Nếu ngày thường trên núi cũng là cảnh tượng này, nhất định đã sớm bị các môn phái hoặc gia tộc lánh đời chuyên tu luyện Huyền thuật cử đạo sĩ, thuật sĩ tới đây dẹp yên từ lâu.
Hoặc giả vấn đề ở nơi này quá nghiêm trọng khiến những người tài ba trong giới Huyền môn dân gian nào cũng phải bó tay không trị được, vậy còn có tổ chức trực thuộc chính phủ.
Nếu tất cả đều thảm bại mà về, ngọn núi này sẽ được vây lại, đánh đấu làm vùng nguy hiểm, cấm tất cả công dân không ai được léo hánh tới.
Cho nên trường hợp này hẳn là phát sinh một cách đột ngột.
Theo như tư liệu sơ lược của Hà Trường Thanh mà mấy đứa đồ tôn gửi qua email cho Phương Trạch Vi, hắn biết đây là ngọn núi của nhà họ Hà, Hà Trường Thanh dọn tới đây sống mấy năm vẫn bình yên vô sự, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phương Trạch Vi lướt tới, đứng lại ở dưới chân núi, hai mắt lạnh lùng nhìn lớp sương mù trước mặt.
Hiện tại hắn đã có thể khẳng định, vận thế của Hà Trường Thanh đã bị hắn ảnh hưởng, lại còn phát triển theo chiều hướng xấu.
Nhắm mắt rồi hít thở thật sâu, Phương Trạch Vi mặc niệm tĩnh tâm chú, không để bản thân bị cảm xúc chi phối sinh ra lệ khí.
Một lần nữa mở mắt, Phương Trạch Vi vung tay lên.
Lấy hắn làm tâm, bán kính 50 mét chung quanh tức khắc tan hết sương mù.
Phương Trạch Vi đi lên vài bước, chợt nghi hoặc đứng lại.
Đây là — kết giới?
Phương Trạch Vi dụng tâm xem kỹ, vài giây sau, lắc đầu nói thầm,
"Đúng là kết giới, hơn nữa bày ra cũng hơn chục năm, đáng tiếc trung tâm đã bị hủy."
Nếu kết giới còn nguyên vẹn, kết hợp với địa hình đặc thù và một chút bố trí phong thủy thích hợp, tuyệt đối có thể bao trùm, cách ly cả ngọn núi khỏi tầm mắt của các loại sinh linh tà ác.
Dấu vết phá hủy còn rất mới, nếu Phương Trạch Vi đoán không sai, có thứ gì đó bị Hà Trường Thanh hấp dẫn, đột phá kết giới cho bằng được để bám theo y.
Bởi vì thời gian kết giới bị hỏng trôi qua chưa lâu, lúc này quỷ vật tà ám chưa kịp chú ý và đổ xô xông tới, quỷ khí trên núi còn khá loãng.
Nhưng nếu cứ để vậy, không mấy chốc, ngọn núi này sẽ thành khu vui chơi mới cho chúng.
Phương Trạch Vi đi nhanh một vòng quanh chân núi, cả người bay lên trên cao, vung tay ra, từng cây trận kỳ xuất hiện trước mặt, nhanh chóng phân tán ra bốn phương tám hướng, rơi xuống cắ m vào vị trí mấu chốt, gia cố kết giới.
Nhưng vậy còn chưa đủ bảo đảm.
Phương Trạch Vi lại lấy ra một cái yêu đan.
Trong không gian cộng sinh của hắn có rất nhiều đồ vật, mấy trăm năm qua vẫn không bị mất đi linh tính.
Quả yêu đan này là trước đây hắn gi3t chết một con cua tinh đạt được.
Con cua kia chuyên ẩn nấp ở vùng biển gây sóng biển lật úp thuyền chài và ăn thịt ngư dân, phạm vô số sát nghiệt, bị Phương Trạch Vi nhất kiếm chém chết, tu vi ba bốn trăm năm cứ thể đổ sông đổ bể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!