Không giống Hà Trường Thanh không chút ấn tượng gì về lần chạm mặt và cú liếc xéo lúc sáng, dù chỉ nhìn thoáng qua, Võ Tú Hiền cũng có thể từ đôi mắt trong trẻo bình thản không chút để bụng đó nhận ra cái tên đeo khẩu trang trước mặt mình chính là kẻ nhảy hồ vớt người hôm nay.
Cũng vì vậy, Hà Trường Thanh ung dung phớt lờ ả bao nhiêu, phía sau lưng y, Võ Tú Hiền càng thêm điên cuồng bấy nhiêu.
Cả ngày hôm nay, Võ Tú Hiền làm việc gì cũng không suôn sẻ, lại thường có cảm giác xáo trộn tâm trí, không thể tập trung.
Lúc nãy từ trong buổi offline trở ra chưa thay trang phục, ả cứ tưởng Trương Lan sẽ giống như mọi khi sốt sắng kêu tài xế gia đình tới chờ và đưa mình về nhà.
Ai biết Trương Lan lại nhận một cuộc gọi, vội vội vàng vàng bắt xe về trước, bỏ lại ả đứng một mình.
Tiếc mấy trăm tiền taxi, Võ Tú Hiền không còn cách nào, đành phải ngồi giao thông công cộng.
Lâu lắm rồi không gặp cảnh tượng chen lấn khủng khiếp như vậy, Võ Tú Hiền phải nén giận vô cùng mới không bực tức mắng to, tin chắc là Trương Lan lần này cố ý hành xác mình chứ làm gì có chuyện trùng hợp bận rộn thế kia.
Trong lòng sôi sục nguyền rủa Trương Lan, đúng lúc này, món quà mà Võ Tú Hiền mua trên web đen đột ngột trào ra khí lạnh làm toàn thân ả run lẩy bẩy.
Vội vàng từ trong túi lấy ra cầm trên tay xem xét, xe buýt thình lình thắng gấp một cái, Võ Tú Hiền mang một đôi giày cao gót đứng không vững, đập mạnh vào người đứng phía trước, món quà cũng tuột khỏi tay, rơi xuống sàn xe.
Bất chấp cơn đau điếng vì cắn trúng môi, Võ Tú Hiền cuống quýt nhìn quanh tìm kiếm, sau đó trơ mắt xem Hà Trường Thanh chạm vào và kích hoạt đánh dấu bên trong món quà.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Võ Tú Hiền thậm chí không kịp trở tay ngăn cản.
Hai mắt đỏ ngầu, Võ Tú Hiền nửa hả hê cảm thấy Hà Trường Thanh đáng đời tự tìm cái chết, nửa oán niệm sôi trào vì đây là thứ mà ả tỉ mỉ chuẩn bị, trả giá rất đắt mới lấy được, cố ý để dành cho Trương Lan, không ngờ lại bị một kẻ từ đâu xuất hiện chặn ngang!
Cơn giận gần như cắn nuốt toàn bộ lý trí của Võ Tú Hiền, khiến ả suýt chút bất chấp tất cả xông lên liều mạng với Hà Trường Thanh.
Chỉ là, ngoài cơn giận, một nỗi sợ hãi len lỏi vào lòng làm ả giật mình tỉnh táo, cả trái tim lẫn đầu óc đều điên cuồng báo động trước.
Tuy còn một ngày nữa mới đúng thời điểm mà Võ Tú Hiền yêu cầu khi trả tiền mua, nhưng đánh dấu đã kích hoạt, chung quanh không còn an toàn nữa mà có thể trở thành bãi săn bất cứ lúc nào!
Hà Trường Thanh lúc này chẳng khác một trái bom hẹn giờ, chực chờ tới thời điểm chín muồi liền bùm một phát, nổ tung, dễ dàng kéo theo rất nhiều người bên cạnh chôn cùng.
Nghĩ lúc này trên xe có chính mình, Võ Tú Hiền hai mắt giật giật, chân tay lạnh toát, không ngừng cầu nguyện mau mau tới trạm kế tiếp.
Rất nhanh, xe buýt lại đến trạm, Võ Tú Hiền bất chấp còn chưa đến trạm xe mà mình đã trả tiền mua vé, vội vàng chen qua cửa, đi như bay xuống xe.
Hai chân nhũn ra, ả vịn cột biển báo giao thông, gập người thở phì phò như thể vừa chạy marathon, khiến người trên xe lẫn người ngoài đều tò mò ghé mắt nhìn ả.
"Mua vé đi tới gần trạm cuối, vậy mà lúc này xuống xe, dở hơi thiệt!" Người bán vé đứng gần đó có ấn tượng khá rõ với Võ Tú Hiền vì bộ váy công chúa, lúc này thuận miệng nói.
Hà Trường Thanh đang yên đang lành đỡ lan can mà đứng bên cạnh, nghe thấy người bán vé nói vậy, cũng bị gợi lên chút hiếu kỳ, liếc nhìn xuống Võ Tú Hiền một cái.
Xe một lần nữa chậm rãi lăn bánh.
Qua lớp kính cửa sổ sáng ngời, Hà Trường Thanh thấy được cô gái kia ngẩng đầu.
Cả khuôn mặt nở nụ cười âm trầm trong khung cảnh mưa rào mây giăng làm không gian tối tăm ảm đạm, đằng chân trời sau lưng cô ta đúng lúc này xẹt qua một tia chớp điểm xuyết cho toàn bộ không gian và cảnh tượng càng đậm màu sắc quỷ dị.
Dưới ánh chớp sáng lòa, Hà Trường Thanh thấy được nụ cười quỷ quyệt làm cả khuôn mặt thanh tú trở nên khắc nghiệt oán độc, đôi môi tô son đỏ đang chậm rãi mấp máy ba chữ như một lời nguyền rủa tràn đầy ác ý:
MAU CHẾT ĐI!
Hà Trường Thanh thần sắc dửng dưng mà nhìn, trong mắt có phần khó hiểu, nghĩ bụng, bệnh nhân tâm thần ở trại nào vừa trốn ra đúng không? Hi vọng mau bị bắt lại, đừng báo người ta, trời đang sấm sét mà đứng ôm cột kim loại cười như vậy, dễ biến thành cười suốt đời lắm.
Xe tăng tốc, không mấy chốc, cô gái kia đã bị bỏ xa phía sau.
Hà Trường Thanh không bị cảnh tượng có phần giống cảnh phim kinh dị pha trộn tấu hài kia làm ảnh hưởng tâm trạng.
Y điều chỉnh tư thế đứng sao cho thoải mái nhất, lười biếng nhìn xe buýt đi đi dừng dừng qua từng trạm...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!