Chương 12: Tín Vật

Nghe Phương Trạch Vi nói vậy, nhìn nhìn sắc mặt của Hà Trường Thanh, Quý Lâm âm thầm đổ mồ hôi, không biết nên tội nghiệp bộ trưởng Hà xui xẻo gặp phải một người theo đuổi não tàn, hay nên hâm mộ Phương Trạch Vi có EQ chạm đáy thế kia mà vẫn sống được đến hiện tại, không bị người khác xúm vào hội đồng một trận.

Quý Lâm cười cười, sáng suốt quyết định đổi đề tài.

Hắn hơi nghiêng đầu ra hiệu về phía mấy nhân viên y tế đi chung với mình đang lúng túng đứng đó nãy giờ, nói:

"Xe cấp cứu tới rồi. Tình huống cụ thể là xảy ra vấn đề gì? Chúng ta đi bệnh viện được chưa?"

Đằng sau lưng Quý Lâm, hai cô y tá vẫn còn đứng giữ nguyên tư thế đặt tay lên cáng cứu thương, không biết nên kéo ra hay nên đẩy lại trên xe.

"Có vẻ không cần cáng đâu."

Hà Trường Thanh xua xua tay, thở hắt ra.

Y nhanh chóng dùng vài câu tường thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra, sau đó nói lên suy đoán của mình.

Cuối cùng, Hà Trường Thanh tổng kết xong, nhỏ giọng đề nghị,

"Bởi vậy, một lát đưa người đến bệnh viện rồi, tốt nhất nên sắp xếp chụp CT cho anh ta càng sớm càng tốt."

Quý Lâm vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hắn đưa mắt nhìn qua Phương Trạch Vi lúc này ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ Hà Trường Thanh nói chuyện, vẻ mặt anh tuấn sáng sủa khi không nói năng lung tung và hành động khác người nhìn rất bình thường, ai có thể ngờ được lại là một người đầu óc xảy ra vấn đề?

Nghĩ vậy, thân là một bác sĩ giàu lòng nhân ái, Quý Lâm cảm thấy mình không nên chấp nhất với người bệnh, bèn hướng về phía Phương Trạch Vi nở nụ cười tự cảm thấy hiền lành dễ mến nhất.

Hắn mở miệng chưa kịp nói gì, Phương Trạch Vi đã nhíu mày ghét bỏ, túm tay Hà Trường Thanh chỉ vào hắn, mách lẻo,

"Phu quân, hắn chớp mắt cười nhìn ta, nhất định là muốn rù quến ta, ăn trong chén nhìn trong nồi, hắn thật xấu xa!"

Hà Trường Thanh nghe vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Quý Lâm vài giây, làm hắn đỏ mặt tía tai.

Cộng thêm nghe được tiếng cười trộm của hai cô y tá đứng đằng sau lưng, Quý Lâm thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống cho bớt nhục!

Hắn đúng là rửng mỡ mà, tự nhiên bày tỏ thiện ý làm chi để bị xuyên tạc như vậy! Phương Trạch Vi đúng là đồ khốn não tàn! Cầu mong cho hắn vĩnh viễn cũng cưa không được bộ trưởng!

Hà Trường Thanh nhìn Quý Lâm vốn chỉ là hành động theo phản xạ tự nhiên chứ cũng không tin Quý Lâm muốn rù quến Phương Trạch Vi.

Lúc này thấy mặt Quý Lâm chuyển thành màu gan heo, mới cảm thấy hành động của mình không được ổn thỏa cho lắm.

Y hắng giọng, lắc đầu,

"Khụ, bậy bạ! Bác sĩ Quý không có rù quến anh, đừng đoán mò."

Phương Trạch Vi bĩu môi, nhại lại nụ cười và biểu cảm trìu mến mà Quý Lâm làm ban nãy, chỉ tay vào mặt mình, hỏi:

"Không muốn rù quến ta, hắn cười ghê tởm như vậy làm chi?"

Hà Trường Thanh bất đắc dĩ, đành phải lừa dối đáp,

"Tại cơ mặt của anh ta bị rút gân."

Quý Lâm: ...

Phương Trạch Vi tuy còn hồ nghi, nhưng nghe Hà Trường Thanh nói vậy, liền bỏ qua.

Hà Trường Thanh thấy đám đông chung quanh vẫn không chịu tan ra mà cứ đứng lại hóng hớt nghe họ nói chuyện, hơi nhíu mày thúc giục,

"Xe cứu thương tới lâu rồi, anh mau lên xe đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!