"Hãy xem xét mọi việc, điều chi lành thì giữ lấy."
Thánh Kinh Tân Ước, 1 Tesalonica, 15:1
Madelyne ngồi bên mép giường, đôi chân đã có sức trở lại. Một tiếng gõ cửa rụt rè vang lên chỉ vài phút sau khi Duncan rời đi. Madelyne lên tiếng và một người hầu bước vào phòng. Người phụ nữ gầy gò và hốc hác, đôi vai co rụt và những nếp lo lắng hằn lên vầng trán rộng. Khi người hầu đến gần giường, những bước chân của cô ấy dường như trở nên nặng nhọc hơn.
Trông cô ấy như muốn chạy trốn, bất thình lình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Madelyne rằng cô ấy có thể đang sợ hãi. Người phụ nữ vẫn liếc nhìn về phía cửa.
Madelyne mỉm cười, cố gắng làm dịu đi sự lo ngại của cô hầu, dù không hiểu được thái độ nhút nhát ấy.
Người phụ nữ đang giữ cái gì đó ở phía sau. Cô ấy từ từ đưa túi đồ ra và buột miệng nói, "Tôi đem hành lý của cô lên, thưa tiểu thư".
"Cô thật là tử tế." Madelyne đáp lời.
Nàng nhận thấy lời khen vừa rồi đã khiến người phụ nữ vui mừng, giờ thì cô ấy không còn lo lắng nữa mà chỉ bối rối một chút thôi.
"Tôi không biết tại sao cô sợ tôi", Madelyne quyết định đối mặt với vấn đề. "Tôi sẽ không làm hại cô, tôi có thể hứa về điều đó. Anh em nhà Wexton đã nói gì về tôi mà khiến cô sợ đến vậy?"
Câu hỏi thẳng thừng của Madelyne làm sự căng thẳng trong dáng điệu của người hầu giảm bớt. "Họ không nói gì với tôi cả, thưa tiểu thư, nhưng tôi không điếc. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu la ở trên này suốt dọc đường đến kho lương thực, hầu hết các tiếng la hét ấy là của cô."
"Tôi đã la hét ư?" Madelyne kinh hãi. Chắc chắn người phụ nữ này nhầm lẫn rồi.
"Là cô", cô ấy trả lời, thêm vào một cái gật đầu xác nhận. "Tôi biết là cô bị sốt và không thể nhớ gì. Gerty sẽ đem đồ ăn lên cho cô trong vài phút nữa. Tôi ở đây để giúp cô thay quần áo nếu cô muốn."
"Tôi đang đói", Madelyne rên rỉ rồi co duỗi đôi chân, kiểm tra sức lực của chúng. "Tôi đang yếu như một đứa trẻ ấy. Mà tên cô là gì thế nhỉ?"
"Tôi tên là Maude, phỏng theo tên của Hoàng hậu", cô ấy tuyên bố. "Dĩ nhiên là người đã qua đời rồi ấy, từ đó vua William của chúng ta không lấy vợ khác."
Madelyne mỉm cười. "Maude, cô nghĩ tôi có thể tắm táp một chút không? Tôi thấy mình nhớp nháp quá."
"Tắm ư, thưa tiểu thư?" Maude kinh hoàng tột độ. "Vào giữa mùa đông ư?"
"Tôi đã quen với việc phải tắm hằng ngày rồi, Maude, lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi…"
"Tắm một lần mỗi ngày? Để làm gì chứ?"
"Tôi chỉ muốn mình sạch sẽ thôi mà", Madelyne nhìn người hầu và quả quyết người phụ nữ tử tế này sẽ được tận hưởng nhiều lợi ích từ việc tắm táp này, dù vậy nàng cũng không đưa ra đề nghị vì sợ rằng sẽ xúc phạm đến cô ấy. "Cô có nghĩ lãnh chúa của cô sẽ cho phép tôi thực hiện việc phù phiếm này không?"
Maude nhún vai. "Cô có thể làm gì cô muốn, miễn là ở trong phòng này. Nam tước không muốn cô bị ốm vì quá sức. Tôi có thể tìm một cái bồn tắm ở quanh đây và người nhà tôi sẽ kéo nó lên cầu thang."
"Cô có gia đình rồi ư, Maude?"
"Vâng, một người chồng tốt và một đứa con trai gần năm tuổi. Thằng bé nghịch ngợm lắm." Maude giúp Madelyne đứng dậy và cả hai đến chiếc ghế cạnh lò sưởi. "Con trai tôi tên William", cô ấy tiếp tục. "Theo tên Đức vua quá cố của chúng ta."
Cánh cửa mở ra trong khi Maude đang kể lể. Một người hầu khác vội vào trong và mang theo cái khay đầy thức ăn. Maude gọi lớn, "Gerty, không cần căng thẳng. Cô ấy không mất trí như chúng ta đoán đâu".
Gerty mỉm cười. Bà là người to lớn với nước da ngăm đen và đôi mắt nâu. "Tôi là đầu bếp ở đây", bà thông báo với Madelyne. "Tôi nghe nói cô rất xinh đẹp. Dù vậy, cô quá gầy. Ăn hết phần này đi, nếu không cô sẽ bị thổi bay bởi cơn gió đầu tiên mất."
"Cô ấy muốn đi tắm, Gerty", Maude tuyên bố.
Gerty nhướng một chân mày. "Vậy thì cứ để cô ấy tắm. Nếu cô ấy bị cảm lạnh thì không thể trách chúng ta được."
Hai người phụ nữ tiếp tục huyên thuyên với nhau khi dọn phòng cho Madelyne. Họ nhanh chóng trở thành bạn bè và Madelyne vô cùng thích thú lắng nghe những câu chuyện phiếm của họ. Sau đó họ giúp nàng tắm. Và khi cái bồn tắm được đưa ra ngoài, Madelyne cảm thấy mệt lử. Nàng đã gội đầu và sẽ mất khá lâu để tóc có thể khô được. Madelyne ngồi trên một tấm lông thú mềm trước lò sưởi và rũ mái tóc dài gần hơn với hơi nóng của ngọn lửa để nó mau khô, cho đến khi tay nàng mỏi nhừ.
Kèm theo một cái ngáp lớn không kiểu cách, Madelyne duỗi người trên tấm lông thú và nghĩ sẽ nghỉ ngơi một lúc. Nàng chỉ mặc mỗi chiếc áo vải, không muốn mặc đầy đủ váy xống đến khi nào tóc khô và được tết bím lại.
Duncan thấy Madelyne đang ngủ say. Một bức tranh cực kỳ lôi cuốn, nàng nằm nghiêng qua một bên ngay trước ánh lửa bập bùng. Đôi chân dài co lên tới ngực có màu ánh vàng do phản chiếu từ ngọn lửa và mái tóc lộng lẫy che phủ gần hết khuôn mặt.
Hắn không thể không mỉm cười. Ôi Chúa ơi, nàng gợi cho hắn hình ảnh của một cô mèo con đang cuộn tròn ấm áp. Đúng, thật hấp dẫn và nàng chắc chắn sẽ chết cóng nếu hắn cứ để mặc như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!