Chương 4: (Vô Đề)

"Ác quỷ là kẻ biết rõ về danh dự và vứt bỏ nó."

Nam tước Louddon chỉ mất nửa ngày cưỡi ngựa liên tục đến nơi Duncan và lính của hắn cắm trại. May mắn đồng hành cùng Louddon, vì gã có thể đi suốt đêm dưới ánh sáng soi tỏ của mặt trăng tròn trên cao. Lính của gã sánh ngang với lính của Duncan về lòng trung thành và số lượng. Không một ai than phiền về kế hoạch đột ngột bị thay đổi.

Một người hầu đuổi theo sau báo cho họ biết sự gian xảo của Duncan khi dễ dàng để bị tóm gọn. Đội quân quay về pháo đài. Để rồi tất cả bàng hoàng khi chứng kiến thông điệp được Nam tước Wexton lưu lại. Phải, những thi thể không lành lặn của lính tráng được cử ở lại bảo vệ lãnh địa nằm rải rác khắp nơi. Đoàn người giận dữ và đòi báo thù, tất cả đều thề sẽ là người giết chết Duncan.

Tất cả bọn họ đều cùng Louddon cài bẫy Nam tước Wexton, giờ sự thật ấy bị lờ đi, thay vào đó là quyết tâm rửa nhục cho người lãnh đạo của mình.

Louddon nhanh chóng quyết định đuổi theo Duncan.

Có hai lý do cho sự vội vã này. Đầu tiên, gã nhận ra kế hoạch tiêu diệt Nam tước Duncan bằng những thủ đoạn ô danh có nguy cơ sẽ bị phanh phui, khiến gã trở thành kẻ hèn nhát và bị chế nhạo ở triều đình. Duncan sẽ cảnh báo William II, và dù có ủng hộ Louddon, Đức vua vẫn sẽ rơi vào thế buộc phải phát lệnh khai hoả cuộc chiến một mất một còn giữa hai đối thủ để chấm dứt những gì ông cho là bất đồng quan điểm vụn vặt.

Đức vua, hay còn gọi là Rufus, vì khuôn mặt luôn đỏ rực và tính khí nóng nảy, chắc chắn sẽ tức điên lên vì cuộc tranh cãi ầm ĩ. Louddon cũng biết rằng nếu phải đối mặt với Duncan một mình, gã sẽ là kẻ thua cuộc. Nam tước Wexton là một chiến binh bất khả chiến bại, hắn đã chứng tỏ khả năng qua vô số thử thách. Đúng, Duncan sẽ giết gã nếu hắn được trao cơ hội.

Louddon rất khéo léo, tuy nhiên điều đó chỉ hỗ trợ phần nào cho gã trong những lĩnh vực trái với tính cách của Duncan. Louddon có quyền lực đáng gờm tại triều đình. Công việc của gã đại loại như một thư ký, dù gã không biết đọc biết viết và để mặc những vấn đề tẻ nhạt ấy cho hai vị linh mục sống trong triều. Khi lâm triều, nhiệm vụ chính của Louddon là chọn lọc những người có và không có vấn đề thật sự cần thảo luận với Đức vua. Đó là một vị trí đầy quyền lực.

Louddon là bậc thầy trong việc xử lý vấn đề. Gã tạo ra nỗi sợ hãi thâm nhập vào những người có tước hiệu thấp hơn, những người sẵn sàng trả tiền để có cơ hội nói chuyện với vị vua của họ. Gã mở đường cho những con người háo hức này rót đầy vàng vào túi gã.

Bây giờ, nếu việc mưu sát Duncan bị phát hiện, gã có thể sẽ mất tất cả.

Anh trai của Madelyne được xem là một người đàn ông đẹp trai. Mái tóc vàng rực rỡ với nếp quăn như sóng vỗ, đôi mắt màu nâu lục nhạt thi thoảng điểm những ánh vàng, vừa đủ cao, dù hơi ốm, với đôi môi như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo. Và khi gã mỉm cười, tất cả phụ nữ ở triều đình gần như ngất xỉu. Các chị gái của Louddon, Clarissa và Sara, có cùng chung mái tóc màu lúa mì và mắt màu nâu lục nhạt. Và họ đẹp không thua gì Louddon.

Louddon được coi là người độc thân hấp dẫn nhất và có thể lựa chọn bất kỳ người phụ nữ nào ở Anh. Dù vậy, gã không muốn ai cả. Gã muốn Madelyne. Cô con gái riêng của mẹ kế gã là lý do thứ hai để gã đuổi theo Duncan. Madelyne chỉ mới quay về nhà hai tháng trước, sau khi quên mất nàng trong suốt nhiều năm qua, gã kinh ngạc khi thấy diện mạo nàng đã biến đổi rõ rệt. Nàng từng là một đứa trẻ xấu xí. Đôi mắt xanh dương to tròn như chiếm hết khuôn mặt. Bờ môi dưới đầy đặn luôn bĩu ra mọi lúc, nàng gầy nhom trông như luôn bệnh tật. Đúng thế, Madelyne là một đứa trẻ vụng về, đôi chân dài, gầy nhẳng khiến nàng luôn vấp ngã mỗi khi cố gắng nhún gối chào.

Louddon chắc chắn đã đánh giá sai vẻ đẹp tiềm năng của nàng. Thời thơ ấu, chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ một ngày nào đó nàng sẽ giống mẹ mình nhiều đến thế. Madelyne trở nên xinh đẹp, duyên dáng, thực ra là lộng lẫy như các chị gái con riêng của cha dượng nàng.

Ai mà nghĩ điều kỳ diệu như thế có thể xảy ra cơ chứ? Con sâu rụt rè đã biến thành một con bướm xinh đẹp. Bạn bè của Louddon đều nín lặng khi lần đầu tiên thấy nàng. Morcarr, bạn tâm giao của Louddon, thậm chí đã khẩn cầu được kết hôn với Madelyne, cùng hàng đống vàng đi cùng lời đề nghị của anh ta.

Louddon không biết liệu có thể để Madelyne ra đi với một người đàn ông khác hay không. Nàng quá giống mẹ mình. Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thể xác gã đã phản ứng một cách tự nhiên. Đó là lần kích động đầu tiên vì một người phụ nữ sau quá nhiều năm Louddon không thể có lại được. Chỉ duy nhất mẹ Madelyne mới có thể ảnh hưởng đến gã theo cách đó. A, Rachael, tình yêu của lòng gã. Cô đã huỷ hoại gã để gã không thể đến với người phụ nữ nào khác.

Vây giờ Rachael đã mất, thói nóng nảy đã đánh cắp cô khỏi gã. Louddon tin rằng ám ảnh sẽ kết thúc cùng với cái chết của cô. Nhưng ngay lúc này đây gã thừa nhận đó là một hy vọng ngu ngốc nhất. Không, nỗi ám ảnh vẫn sống. Madelyne. Cô con gái riêng của mẹ kế gã có thể sẽ là cơ hội tốt thứ hai để gã chứng minh mình vẫn là một người đàn ông.

Louddon luôn dằn vặt bản thân. Gã không thể chọn lựa dứt khoát giữa vấn đề lòng tham và sự thèm khát. Gã muốn chỉ mình gã được sở hữu Madelyne, nhưng cũng muốn số vàng mà nàng sẽ mang lại. Có lẽ, gã nghĩ, nếu đủ khôn ngoan, gã có thể có cả hai.

Madelyne tỉnh dậy trong một tình trạng khó xử nhất. Nàng đang nằm trên người Duncan. Một bên mặt áp vào vùng bụng cứng, phẳng lỳ của hắn, đôi chân quấn lấy chân hắn, và bàn tay đang lèn giữa hai đùi hắn.

Bởi cơn ngái ngủ chưa tan hết nên Madelyne không lập tức nhận ra chính xác nơi bàn tay mình đang thư giãn.

Duncan rất ấm áp, dù... rất cứng. Ôi, Chúa ơi, bàn tay nàng đang ôm lấy bộ phận riêng tư nhất của hắn.

Madelyne vụt mở mắt, căng người trên thân hình kẻ bắt giữ mình, thậm chí không dám thở. Để hắn ngủ yên, nàng điên cuồng cầu nguyện, từ từ rút tay ra khỏi sức nóng của hắn.

"Vậy là, cuối cùng cô cũng thức giấc."

Duncan biết mình làm nàng hoảng sợ khi nàng giật bắn mình trên hắn. Bàn tay nàng rớt phịch xuống giữa nơi đó. Duncan rên lên phản ứng. Chết tiệt, nàng sẽ biến hắn thành kẻ bất lực nếu hắn cho nàng một nửa cơ hội.

Madelyne lăn người ra khỏi Duncan, không dám liếc lên nhìn hắn. Nàng nghĩ lẽ ra nên có lời xin lỗi vì đã vô tình va chạm vào chỗ đó, nhưng hắn biết nàng chỉ vừa nhận ra nơi tay nàng đã đặt vào, phải vậy không?

Ôi, trời ơi, nàng có thể cảm thấy mặt mình đỏ lựng cả lên. Duncan lại nhăn tít mặt vào buổi sáng nay. Hắn có vẻ không muốn lắng nghe lời xin lỗi nào của nàng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, vì vậy nàng đặt mối lo lắng qua một bên.

Trông hắn cực kỳ dữ tợn. Đúng vậy, bộ râu nâu sẫm mới mọc thực sự làm cho hắn trông giống một con sói hơn là một người đàn ông và hắn đang nhìn nàng với vẻ kỳ lạ khiến tim nàng loạn nhịp. Bàn tay hắn tiếp tục xoè rộng trên lưng nàng. Rồi nàng nhớ cách hắn đã ủ ấm mình suốt đêm. Hắn có thể dễ dàng làm hại nàng. Madelyne nhận ra mình đang cố khuyến khích nỗi sợ hãi bùng phát, nhưng đủ trung thực để thừa nhận là sự thật hoàn toàn ngược lại.

Ồ, Duncan đã làm nàng khiếp sợ, nhưng không theo cái cách mà Louddon đã làm.

Hôm nay là lần đầu tiên trong nhiều tuần qua, từ khi trở về nhà anh trai, nàng không thức giấc với nỗi sợ hãi dâng trào trong dạ. Nàng cũng biết lý do, đó là bởi Louddon không có ở đây.

Duncan không giống Louddon một chút nào. Không, một kẻ luôn muốn đưa ra những trừng phạt độc ác chắc chắn sẽ không chia sẻ hơi ấm của mình cho người khác trong khi đang ngủ. Và hắn cũng giữ lời. Hắn không lợi dụng... Chúa nhân từ, nàng đã hôn hắn. Nàng đột nhiên nhớ mọi chi tiết một cách rõ ràng khiến con tim cứ thế đập loạn lên.

Tạ ơn Chúa vì nàng đã học được cách che giấu cảm xúc. Madelyne tin chắc những ý nghĩ kinh khủng đang tồn tại trong đầu không hiển hiện trên mặt. Đó là một phần của ơn trên, đúng không nhỉ? Đúng vậy, nàng nghĩ và thở dài nhè nhẹ. Duncan không thể biết nàng đang nghĩ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!