Chương 23: (Vô Đề)

"Ký ức về người chính trực được ban phúc lành và tên của kẻ gian ác sẽ bị mục rữa"

Thánh Kinh Cực Ước, Châm ngôn, 10:7

Bầu không khí yên lặng bất ngờ tràn khắp lúc William II xuất hiện trên lối đi đến chiếc ghế ngồi đặt trên bục cao nhất. Khi Đức vua ngồi xuống, tất cả mọi người cúi thấp đầu.

Nét cười trong mắt Madelyne biến mất. Nàng đứng một mình giữa phòng, Henry đã bỏ nàng lại và giờ đang nói chuyện với anh trai của mình.

Dù Henry nói gì thì dường như Đức vua cũng không đồng ý. Nàng nhìn thấy Đức vua William đột ngột lắc đầu và phẩy tay ngay trước mặt em trai. Rõ ràng đó là một cử chi cho lui.

Madelyne nhắm mắt và cầu nguyện vì lòng can đảm. Henry nói rằng Louddon sẽ là người tranh luận đầu tiên, kế đến là Duncan, và nàng là người cuối cùng.

Nàng mở mắt và phát hiện Duncan đang băng qua phòng. Hắn chăm chú nhìn nàng khi chậm rãi bước đến bên cạnh. Không ai hé miệng nửa lời nhưng người này cứ khóa mắt vào người kia trong một thời gian dài. Madelyne cảm thấy như thể Duncan đang trao sức mạnh của mình cho nàng. Nàng nhón chân và hôn chồng, trước sự chứng kiến của những ai đang theo dõi.

Ôi, Chúa ơi, nàng mới yêu hắn làm sao. Duncan trông rất tự tin và không hề lo lắng. Hắn thậm chí còn nháy mắt với nàng khi một tên lính hô to tên hắn.

"Ở đây cho đến khi em được gọi", Duncan nói, quét tay qua má nàng trước khi xoay người và đi đến chỗ Đức vua.

Madelyne không muốn tuân lệnh. Nàng bắt đầu bước theo và ngay lập tức nhận ra mình bị bao quanh bởi Edmond, Gilard, Gerald, và một số vị Nam tước mà nàng thậm chí còn không biết tên. Họ tạo thành một vòng tròn trọn vẹn quanh nàng.

Đám đông tách ra nhường lối cho Duncan và Louddon tiến lên đứng trước mặt người lãnh đạo của họ. Hai người đối mặt cách nhau khoảng ba mươi bước chân.

Đức vua lên tiếng, nói chuyện với đám đông. Ông bày tỏ sự không hài lòng trước việc gây chiến của hai vị Nam tước, sự thương cảm và giận dữ mà ông cảm nhận vì binh lính đã thiệt mạng, sự thất vọng vì đã nghe quá nhiều lời giải thích khác với sự thật đang diễn ra. Đức vua kết thúc bài chỉ trích và yêu cầu được biết sự thật. Rồi ông gật đầu với từng Nam tước và ra hiệu cho Louddon bắt đầu.

Louddon tức thì cam đoan gã vô tội và không làm bất cứ việc gì sai trái. Gã buộc tội Duncan đã hành động dối trá, khẳng định hắn đã phá hủy pháo đài của mình, giết chết hơn hai trăm binh lính trung thành và thiện chiến của gã, bắt em gái gã làm tù binh, và suýt nữa hủy hoại cô ấy.

Sau đó Louddon phòng thủ, tuyên bố Duncan đã đổ trách nhiệm lên gã vì một việc mà người đàn ông nào đó đã gây ra với em gái hắn, Adela. Gã phun ra một đống dối trá quanh Đức vua khi khẳng định gã thậm chí không biết Nam tước Wexton thách đấu mình. Làm sao gã có thể biết được chứ? Gã đang ở triều đình khi Duncan và binh lính của hắn tấn công pháo đài của gã và có nhiều nhân chứng sẵn sàng chứng minh điều đó là thật.

Louddon chấm dứt phần tranh luận có sức thuyết phục của mình bằng việc khăng khăng cho rằng Duncan không có bằng chứng cho bất kỳ hành vi sai trái nào, trong khi gã có nhiều bằng chứng liên quan đến hành vi gian lận và tội lỗi của Duncan.

Gã trơn tuột như lươn và nói dối như một ả điếm với Đức vua. Kế đến gã trở nên gian giảo. Louddon giải thích gã hiểu được sự khó khăn của Đức vua để tin tưởng bên nào và vì vậy gã đã cho gọi ba người có thể đưa ra bằng chứng thay mặt mình.

Khi Đức vua gật đầu, mỗi kẻ được Louddon gọi đến đều quỳ trước người lãnh đạo và nói những lời dối trá. Madelyne không nhận ra bất cứ khuôn mặt nào, nhưng biết rõ tên của họ. Tất cả bọn họ đều có chung một cái tên. Đúng vậy, tất cả là Judas[1].

[1] Theo Thánh Kinh Tân Ước, Judas là một trong mười hai sứ đồ đầu tiên của Chúa Jesus. Vì tiền, Judas đã phản bội Chúa Jesus, giao nộp Người cho các thầy tư tế, rồi sau đó treo cổ tự sát.

Nhân chứng cuối cùng kết thúc câu chuyện được tập luyện thành thục và đứng đằng sau Louddon. Madelyne túm lấy phần sau chiếc áo dài của Edmond và vặn xoắn mép áo. Edmond quay lại, kéo áo ra rồi nắm lấy tay Madelyne. Gilard chộp lấy bàn tay kia của nàng.

Họ đang dỗ dành nàng. Không ai mong đợi việc Đức vua cho gọi nhân chứng. Tất cả đều giận dữ và cũng lo lắng.

Và tất cả đều cố giấu cảm xúc của mình trước Madelyne.

Louddon tiến lên trước lần nữa, cúi đầu, nói thêm một vài điều bẩn thỉu và kết thúc câu chuyện của mình bằng cách cầu xin công lý phải được thực thi.

Đến lượt Nam tước Wexton lên tiếng. Đức vua hiển nhiên là công bằng với thuộc hạ của mình, vì ông gọi Duncan và yêu cầu hắn thuật lại câu chuyện của mình.

Duncan là người kiệm lời. Hắn nhanh chóng thuật lại sự thật. Hắn không cho gọi nhân chứng nào nhưng giải thích rằng Louddon đã hành hạ Adela, cố giết hắn, và hắn đã trả đũa thích đáng. Thật rõ ràng, mọi người trong đại sảnh đều nhận ra Duncan không cầu xin công lý. Hắn đang yêu cầu điều đó.

"Ngươi có nhân chứng để chứng minh lời giải trình của mình không?" Đức vua hỏi.

"Thần đã nói sự thật", Duncan trả lời, giọng đanh thép và có kiểm soát. "Thần không cần nhân chứng để chứng minh sự trung thực của mình."

"Mỗi người các ngươi đã buộc tội người khác thiếu thuyết phục. Ta vẫn còn nhiều câu hỏi cần được giải đáp."

"Ông ấy bị kẹt ở giữa rồi", Gilard thì thầm với Edmond.

Edmond gật đầu. Người này phủ nhận lời người kia. Edmond nghĩ Đức vua muốn chi phối sao có lợi cho Duncan. Nhưng Louddon đã cân bằng lợi thế bằng những nhân chứng dối trá. Duncan là một thuộc hạ trung thành, cũng là một chiến binh lừng lẫy, người có thể trở thành một mối đe dọa nếu cảm thấy Đức vua phản bội mình.

Đó là một sự sỉ nhục khi yêu cầu Duncan phải có người làm chứng. Duncan đã nói sự thật. Đức vua tin hoặc không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!