Chương 21: (Vô Đề)

"Hãy đáp lại đứa ngu theo cái ngu của nó, kẻo nó cứ tưởng là nó khôn"

Thánh Kinh Cựu Ước, Châm Ngôn, 26:5

Duncan biết có điều gì đó không ổn vào giây phút cưỡi ngực tiến vào sân pháo đài. Anthony không có ở đó để chào đón hắn, và Madelyne cũng vậy.

Cảm giác khiếp sợ xộc thẳng vào tim. Hắn thúc ngựa tiến tới trước, đi nhanh qua cầu và vào sân trong.

Adela vội vã lao ra đúng lúc hắn và Gerald xuống ngựa. Cô ngần ngừ cách hai người đàn ông một quãng ngắn, cuối cùng dường như đã quyết định, cô chạy ào đến và ném mình vào vòng tay Gerald. Khi ôm lấy anh ta, cô bắt đầu khóc.

Phải kiên nhẫn mất vài phút dài dằng dặc mới lấy được thông tin từ Adela.

Phó tướng của Duncan, người đàn ông to lớn nhưng nói năng mềm mỏng tên Robert, chạy đến để giải thích. Trong khi Gerald dỗ dành Adela, Robert tường trình việc binh lính của Đức vua đến đưa Madelyne đi.

"Có dấu niêm của Đức vua trên bức thư chứ?" Duncan hỏi.

Robert cau mày. "Tôi không biết, Nam tước. Tôi không trông thấy lệnh triệu kiến. Vợ ngài khăng khăng đòi đem bức thư theo". Robert hạ thấp giọng thì thầm khi nói tiếp, "Cô ấy không muốn bất cứ ai đọc được nội dung triệu kiến liên quan đến em gái ngài".

Duncan không chắc chuyện gì khiến vợ hắn hành động như vậy. Hắn kết luận chỉ thị đến từ Đức vua chắc có một số bất lợi cho Adela vì thế Madelyne mới cố gắng bảo vệ em gái hắn.

Đức vua có lẽ đã không đe dọa. Không William sẽ không đối xử với các Nam tước trung thành của mình theo cách đó. Duncan tin vào người lãnh đạo để tin rằng Đức vua sẽ đợi nghe đầy đủ các giải thích.

Bàn tay Louddon đã nhúng vào trò gian trá này. Duncan đặt cược mạng sống của mình vào khẳng định ấy.

Hắn lập tức hét to mệnh lệnh chuẩn bị đi tiếp. Duncan quá tức giận, hầu như không thể suy nghĩ logic. Chỉ một suy nghĩ bình tĩnh là Anthony đi cùng Madelyne. Gã thuộc hạ trung thành đã mang theo một nhóm nhỏ chiến binh thích hợp nhất của Duncan đi cùng. Robert giải thích Anthony không dám mang theo quá nhiều binh lính, e ngại Đức vua nghi ngờ.

"Vậy là Anthony tin lệnh triệu kiến đến trực tiếp từ Đức vua ư?" Duncan hỏi.

"Tôi không biết anh ấy nghĩ gì", Robert trả lời.

Duncan thay con ngựa mới. Khi gã nài ngựa dẫn Silenus đến, Duncan tự hỏi tại sao Madelyne lại không chọn con chiến mã để cưỡi đến triều đình.

Không quen nói chuyện trực tiếp với chủ nhân của mình, James lắp bắp trả lời. "Phu nhân lo anh trai cô ấy sẽ làm hại con ngựa nếu ông ta biết Silenus thuộc về ngài, thưa ngài. Đó là những lời phu nhân nói".

Duncan gật đầu, chấp nhận lời giải thích. Cô vợ tử tế của hắn lo lắng cho con ngựa làm sao. "Cô ấy yêu cầu một trong số những con ngựa của Đức vua". James nói thêm.

Adela thật sự đã van xin để được đi cùng họ. Duncan lên yên ngựa nhưng lại buộc phải chờ đợi thêm vài phút quý báu bởi cơn kích động của em gái trong khi Gerald cố thoát khỏi cô vợ sắp cưới của mình.

Sau khi từ chối lời khẩn nài đi cùng Adela, Gerald phải thề với cô trên mộ của mẹ anh là anh sẽ quay về mà không bị sao hết. Đó không phải là một lời thề đúng nghĩa vì mẹ Gerald vẫn còn sống. Hắn không nói gì cả, vì thấy cách Gerald hứa đã làm em gái hắn bình tĩnh hơn.

"Ngài sẽ đuổi kịp phu nhân chứ?" James thu hết can đảm hỏi.

Duncan nhìn xuống gã nài ngựa. Hắn thấy nỗi lo sợ trong mắt anh ta và cảm thấy ấm lòng vì mối quan tâm ấy. "Ta đã trễ ít nhất một tuần" Duncan nói "Nhưng ta sẽ đưa nữ chủ nhân của anh quay về, James".

Đó là những lời cuối cùng Duncan thốt ra đến khi đi được nửa đường đến Luân Đôn. Nếu lũ ngựa không cần nghỉ ngơi, Gerald nghĩ Duncan sẽ không dừng lại lần nào.

Nam tước Wexton tách ra khỏi người của mình. Gerald để hắn yên vài phút rồi chuyển sang nói chuyện với hắn. "Tôi có một lời khuyên cho cậu, anh bạn à".

Duncan quay lại nhìn Gerald. "Nhớ lại phản ứng của tôi khi tôi giết Morcar xem. Đừng để cơn giận dữ kiểm soát cậu, tuy vậy tôi thề sẽ bọc hậu phía sau cậu khi chúng ta ở triều đình".

Duncan gật đầu. "Tôi sẽ kiểm soát được ngay khi thấy Madelyne. Cô ấy đã ở triều đình ít nhất một tuần rồi. Chỉ có trời mới biết Louddon đã làm gì cô ấy. Thề có Chúa, Gerald, nếu gã dám động đến cô ấy, tôi sẽ…"

"Louddon không thể làm tổn hại cô ấy vì gã đã có quá nhiều đe dọa rồi, Duncan. Gã cần sự trợ giúp chứ không phải sự giận dữ của cô ấy. Không đâu, ở đó có rất nhiều người dõi mắt để ý gã. Louddon sẽ chơi trò người anh trai đầy yêu thương".

"Tôi cầu mong là cậu đúng", Duncan trả lời. "Tôi… lo cho cô ấy".

Gerald vỗ vỗ lên vai hắn. "Chết tiệt, bạn à, cậu sợ mất cô ấy cũng như tôi sợ mất Adela vậy".

"Chúng ta là một cặp mới kiêu ngạo làm sao", Duncan tuyên bố. "Đừng lo về cơn giận của tôi. Khi trông thấy vợ mình, tôi sẽ bình tĩnh trở lại".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!