Theo đàn ông từng bước dạy dỗ, Tôn Tiểu Dĩ giờ đã quen với việc mỗi lần thủ dâm xong liền chụp ảnh lỗ nhỏ gửi cho hắn. Điểm mấu chốt của cô cũng bị người đàn ông dần kéo xuống thấp hơn một chút.
Đại J [Giọng nói đi]
Tiểu M [Được]
Tôn Tiểu Dĩ không chút do dự đồng ý. Hắn đã nghe thấy giọng nói của cô, nhưng cô lại chưa bao giờ nghe giọng nói của người đàn ông đó.
Cô rất muốn nghe thanh âm của hắn.
Nếu đã quyết định sẽ không gặp mặt, vậy thì hãy nghe giọng nói của hắn đi.
Tôn Tiểu Dĩ khóa cửa dưới giường lại. Mặc dù bạn cùng phòng thường không quay trở về giờ này nhưng nếu không may mà cậu ấy trở về thấy được cô sẽ rất xấu hổ.
"Tiểu lăng lơ."
Tôn Tiểu Dĩ vừa bật âm thanh lên liền nghe thấy thấy bên kia kêu lên ba từ này.
Mặc dù hai người trong lúc nhắn tin trò chuyện, hắn cũng thường gọi cô là "tiểu lẳng lơ". Nhưng là trong hiện thực nghe chính miệng hắn gọi cô như vậy, cảm giác lại không hề giống nhau.
Hơn nữa giọng nói của hắn rất êm tai, giàu từ tính. Hắn lại còn cố tình hạ thấp thanh âm, đeo tai nghe thật giống như là hắn đang bám vào tai cô mà gọi.
Người đàn ông chỉ nói ba từ, trái tim Tôn Tiểu Dĩ đều đã tê rần.
"Anh ... Xin chào."
Tôn Tiểu Dĩ lúng túng chào bên kia.
Khi nhắn tin cô có thể không cần cố kị điều gì, nhưng là thực sự phải nói chuyện với người đàn ông cô liền rất khẩn trương lo lắng. Thanh âm đều có chút run rẩy.
"Ha hả."
Người đàn ông nghe cô giống như học sinh tiểu học thận trọng nói xin chào, không khỏi cười khẽ. Thực sự là một con thỏ nhỏ a.
"Cười ... Anh cười cái gì vậy?"
Rốt cuộc, cô đã quen với sự tự ti. Khi người đàn ông cười Tôn Tiểu Dĩ, cô liền có một chút hoảng loạn. Hắn có phải hay không cười nhạo cô không biết nói chuyện đi?
"Em thật đáng yêu."
Người đàn ông giải thích. Cách màn hình hắn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của cô gái nhỏ bên kia.
Trong hiện thực hẳn là một gái hướng nội, dễ dàng thẹn thùng. Thật không ngờ rằng cô lại to gan như vậy dám đăng ký ứng dụng quy mô lớn này.
Quả nhiên là duyên phận.
"Cảm ơn anh."
Tôn Tiểu Dĩ nhỏ giọng nói. Được người đàn ông khen dễ thương, mặc dù cô không biết hắn có phải chỉ khen cho có lệ hay không, dù sao cô cũng cảm thấy thật vui vẻ.
"Không cần khẩn trương."
Có lẽ nhận thức được sự lo lắng của cô, lần này người đàn ông cố tình làm dịu giọng nói của hắn lại.
"Ừ."
Tôn Tiểu Dĩ ngoan ngoãn gật đầu, lại nghĩ đến hắn căn bản không có nhìn thấy bộ dáng gật đầu của mình, không khỏi có chút xấu hổ, bất lực.
Hắn liệu có cảm thấy cô quá buồn chán liền chán ghét cô không!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!