Chương 89: (Vô Đề)

Editor: Trà Đá.

24 tháng 12, đêm giáng sinh.

Khi Thẩm Kình còn độc thân thì hay cười nhạt ngày lễ giáng sinh hay valentine, dựa vào quan sát nhiều năm của anh, thì chỉ có tình nhân mới thích mấy ngày lễ, mới vừa yêu lấy lý do ngày lễ để gần nhau, bọn tài xế lái xe thừa dịp trang trí cho không khí thêm lãng mạn. Ngoài ra còn những nhóm người tụ lại xem náo nhiệt.

Nhưng mà bây giờ anh đã có vợ con, tâm tình cũng khác đi nhiều.

"Đóa Nhi, cái này là cây thông noel, đẹp không?"

Từ trên lầu đi xuống, cây thông noel trong phòng khách đã được trang trí đâu ra đấy rồi, Thẩm Kình bế con gái đi tới trước cây thông, cho con gái tham quan.

Đóa Nhi mở to hai mắt quan sát từng dây đèn đầy màu sắc trên cây thông, bỗng nhiên thò tay ra, bắt được một ngọn đèn màu hồng nho nhỏ.

Thẩm Kình không ngăn cản, chỉ dặn dò tiểu nha đầu không được kéo.

Đóa Nhi sờ sờ ngọn đèn nhỏ, bóp bóp, ánh mắt di chuyển qua ánh đèn màu sắc khác ở bên cạnh, lập tức đưa tay mò mẫm. Thẩm Kình bế con gái đi, Đóa Nhi đưa tay ra vuốt một vòng bóng đèn, anh cũng đi quanh cây thông một vòng, miễn bàn đến chuyện bị choáng váng. Khương Đường ngồi trên ghế salon nhìn hai cha con cười không ngừng.

"Mẹ, tới!" Đóa Nhi thích cây thông noel, có đồ chơi mới, cô bé lệch đầu, gọi mẹ nhiệt tình. 

Khương Đường cười đi tới.

Đóa Nhi chỉ mẹ cầm bóng đèn.

Khương Đường nhận lấy con gái, hôn một cái, ý bảo con gái nhìn ngôi sao ở trên cao. Hai mắt Đóa Nhi lập tức sáng lên, khát vọng nhìn ngôi sao, vươn tay nhỏ bé ra. Thẩm Kình vừa nhìn thấy, lập tức hái ngôi sao năm cánh xuống đưa cho con gái chơi. Đóa Nhi vô cùng vui vẻ, ôm ngôi sao năm cánh mò mẫm, lúc ăn cơm tối cũng không buông ra được.

Trời tối, Đóa Nhi mệt mỏi, Thẩm Kình bế con gái lên lầu, Khương Đường đi theo phía sau.

Một nhà ba người đi vào phòng ngủ của Đóa Nhi.

Đóa Nhi đã biết nhận thức, tối ngủ chỉ cần mẹ ở bên cạnh, chỉ cần mẹ dỗ. Khương Đường ôm con gái ru ngủ, Thẩm Kình đứng bên cạnh trêu chọc cô bé: "Đóa Nhi, tối nay ông già Noel sẽ tới tặng quà, Đóa Nhi muốn quà gì?"

Đóa Nhi mệt mỏi, mờ mịt nhìn ba.

Thẩm Kình lặp lại câu nói một lần nữa.

Đóa Nhi ngáp một cái, không để ý đến ba nữa, nghiêng đầu chôn vào ngực mẹ, ngủ.

Khương Đường nhỏ giọng cười Thẩm Kình: "Sang năm đi, sang năm thể nào cũng muốn được tặng quà." Bây giờ còn nhỏ quá.

Thẩm Kình lấy tất treo lên tường, ngửa đầu nhìn xuống vớ tất, hỏi: "Vậy lần này chúng ta nhét quà gì đây?"

Khương Đường suy nghĩ một chút, cúi đầu, chỉ thấy Đóa Nhi đã ngủ rồi, bàn tay bé nhỏ nắm chặt áo cô. Trong lòng Khương Đường mềm ra, hôn con gái, cười dịu dàng: "Nhét son bóng đi, Đóa Nhi của chúng ta biết trang điểm." Tiểu nha đầu càng ngày càng thích thú với bàn trang điểm của Khương Đường, buổi sáng cô cố ý để lại vết son môi trên má con gái, tiểu nha đầu cực kỳ thích thú, không chịu để mẹ lau mặt.

Thẩm Kình cũng nhớ lại chuyện đó, lại nhìn cô con gái ngốc, không kìm chế được nở nụ cười.

Sau khi dỗ con gái ngủ xong, thì cô giao lại cho bảo mẫu, còn hai người trở về phòng ngủ.

"Em muốn anh tặng quà gì?"

Lên giường, Thẩm Kình vờ hỏi Khương Đường.

Khương Đường nhíu mày: "Em muốn cái gì thì anh cho cái đó hả?"

Thẩm Kình gật đầu.

Khương Đường nháy nháy mắt, cười: "Em muốn được yêu thương thật nhiều."

Thẩm Kình sửng sốt, đi tới cầm vớ múa máy tay chân trên người anh, hả hê nói: "Vậy thì anh phải chuẩn bị một cái vớ thiệt lớn mới được, sáng mai anh sẽ chui vào đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!