Editor: Trà Đá.
Nhìn bóng lưng bình chân như vại của Thẩm Kình ở phía trước, Khương Đường nở nụ cười.
Đã bao lâu rồi cô không bị Thẩm Kình trêu đùa, điên rồi sao?
Kể từ cái năm cô cho Thẩm Kình một cái tát, rồi cô tới Bắc Kinh để phát triển sự nghiệp, thì Thẩm Kình cũng mất tích, cho đến khi cô đi lưu diễn Victoria"s Secret ở Mỹ về, thì Thẩm Kình lái một chiếc xe Maserati chặn trên đường về nhà của cô, xuống xe, đeo kính đen cà lơ phất phơ đi đến trước mặt cô, vừa hút thuốc lá vừa nói một câu già nua: Người đẹp, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?
Nhưng lần đó cô chưa cho là anh đang đùa giỡn. Cô lợi dụng cơ hội, dùng tên tuổi của Cố Đông Thần để đuổi anh, sau đó hai người không hề gặp mặt lại nhau, thỉnh thoảng sẽ gặp trong các buổi tiệc, cô là phu nhân Cố, còn anh là một thiên tài kinh doanh mới nổi, không hề có bất cứ liên quan nào.
"Chị Thẩm, mở cửa cho anh ta đi." Mắt nhìn thấy không còn đường lui, cô bất đắc dĩ mở miệng nói. Cô sợ có người đi ngang qua chụp hình, như vậy còn thêm rắc rối nữa.
Thẩm Tố cũng lo lắng điều này, hiện tại Khương Đường đã lên tiếng, cô lập tức nhấn còi.
Thẩm Kình quay đầu lại, thấy Thẩm Tố có ý bảo anh lên xe, Thẩm Kình cười hả hê, hút xong điếu thuốc, tiện tay ném sang ven đường, thoải mái đi vòng sang phía bên ghế lái phụ. Anh kéo cửa xe, cửa không mở, trong lòng Thẩm Kình căng thẳng, khom lưng nhìn Thẩm Tố, Thẩm Tố mắt nhìn phía trước, âm thanh không mang bất cứ tia tình cảm nào, "Lượm tàn thuốc về."
Thẩm Kình có chút lúng túng, mắt liếc chỗ ngồi phía sau, Khương Đường đang dỗ cho con gái ngủ, không có nhìn anh.
Thẩm Kình không nói nên lời, nhưng Thẩm Tố đã hóa thân thành nữ cảnh sát, thì anh không thể không đi nhặt tàn thuốc. Trở lại kéo cửa một lần nữa, cửa mở. Thẩm Kình lập tức quên điều không vui này, hưng phấn lên xe. Hà Đại Bưu chặn ở phía trước, thấy vậy thì ngoan ngoãn tránh ra ven đường, chờ để đi theo phía sau.
Thẩm Kình ngồi đàng hoàng được khoảng hai ba phút, chuẩn bị tư tưởng xong, quay sang phía Thẩm Tố, "Chị cứ chuyên tâm lái xe, tôi nói chuyện với cô ấy một chút."
Thẩm Tố không thể có ý kiến gì khác.
Thẩm Kình quay đầu hướng về ghế sau. Anh càng nhìn rõ, Khương Đường mặc quần jean, phía trên là áo trắng tay ngắn đơn giản, tóc bối cao lên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ tuyệt đẹp như thiên nga, không cài dây an toàn, khom lưng dỗ đứa bé, vừa chặn Đóa Nhi. Ánh mắt của Thẩm Kình Diêndan. le'quy/don dừng lại trên vành tai nho nhỏ của cô mấy giây, nhỏ giọng hỏi cô, "Đứa bé không phải là của Cố Đông Thần hả?"
Khương Đường coi như không nghe thấy, Đóa Nhi thì ngược lại, nghe được giọng đàn ông, tò mò lệch đầu ra, muốn nhìn xem ai đang nói chuyện.
"Nói chuyện." Thẩm Kình nhìn chằm chằm gò má Khương Đường, không nhịn được thúc giục.
Khương Đường lười phản ứng lại anh.
Sắc mặt của Thẩm Kình đanh lại, đột nhiên cởi dây nịt an toàn, Thẩm Tố nhìn thấy, thầm nghĩ hỏng bét, vậy mà cô chưa kịp ngăn cản, Thẩm Kình đã nhanh chóng nhảy vào giữa khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ. Khương Đường sợ hết hồn, vừa mắng vừa đẩy anh trở lại, Thẩm Kình dễ dàng đẩy tay cô ra, khó khăn chen đến chỗ Đóa Nhi, ngồi trên thảm xe, lưng dựa vào cửa xe, mắt nhìn chằm chằm Khương Đường, "Cha ruột Đóa Nhi là ai?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Khương Đường căm tức trừng anh, "Anh là cha tôi hay là ông nội tôi? Thẩm Kình, tôi mặc kệ anh tới đây làm cái gì, bây giờ tôi nói cho anh biết, Khương Đường tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh. Anh muốn đến đây chế giễu tôi, tùy anh thôi, đừng hy vọng tôi trả lời anh bất cứ câu hỏi nào. Còn anh vẫn muốn theo đuổi tôi, vậy thì càng nằm mơ, không thích chính là không thích, anh có tung ra bao nhiêu tiền thì tôi càng ghê tởm anh, anh biến xa chừng nào thì tôi tốt chừng đó!"
Anh chính là một kẻ lưu manh, muốn như thế nào thì làm thế đấy, mặc kệ người khác có đồng ý hay không. Đến bây giờ Khương Đường vẫn còn nhớ cái lần bị anh ép vào tường. Lần hôn đó, rượu hôi vô cùng, sau đó cô chán ghét đến mức phun cả cơm tối ra.
Thẩm Kình sững sờ, anh chỉ hỏi một câu, cô đáp lại đến mười câu.
Chỉ là năm năm rồi anh mới thấy cô nói nhiều như thế, lại ngay trước mặt anh nữa, không phải là phỏng vấn trên tivi, mà là cô ở cách anh chỉ có một cánh tay, nếu có bị chửi, thì anh cũng thoải mái. Nhìn ánh mắt cô tức giận, Thẩm Kình bỏ ngoài tai những lời khó nghe của cô, vẻ mặt cợt nhã nói, "Tôi không phải là cha em hay là ông nội em, mà là chồng tương lai của em."
Trước kia anh không có tiền, không bằng những ông chủ lớn, khi công ty của anh được đưa ra thị trường, tài sản hơn trăm triệu, tài sản của người theo đuổi cô thì bao la, trùm tài chính Cố Gia, Thẩm Kình cũng tự biết, tự động thoái lui. Nhưng bây giờ, anh có thể không bằng cha của Cố Đông Thần, nhưng anh cũng không tin anh lại không bằng Cố Đông Thần, dù là tiền hay là người.
"Sao nào, gả cho tôi… Tiền của tôi đều là của em." Thẩm Kình chống một chân lên, ánh mắt sáng quắc, ánh mắt kia, nếu như Khương Đường dám đồng ý, thì anh sẽ ngay lập tức muốn cô ở chỗ này, không thể chờ đợi, tình thế bắt buộc.
Khương Đường theo dõi anh, ánh mắt người đàn ông khát vọng trần trụi, cô theo trí nhớ nhớ lại. Đã nhiều năm như vậy, thủ đoạn theo đuổi của Thầm Kình vẫn chưa từng thay đổi, mục tiêu cũng không thay đổi. Cứ thích cô như vậy sao? Hay là, càng không có được thì càng muốn, lấy được rồi thì sau đó chán?
Khương Đường chắc chắn Thẩm Kình là kiểu người thứ hai, bởi vì từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ hòa nhã với Thẩm Kình, vậy thì Thẩm Kình yêu cái gì ở cô? Thay vì anh nói yêu cô sâu sắc, chi bằng nói anh không nhận thua, muốn chinh phục được cô.
Đàn ông, đặc biệt là đàn ông có tiền và địa vị, không phải đều thích chơi trò chinh phục người đẹp sao?
Nghĩ đến đây, Khương Đường có chút thông cảm với Thẩm Kình, vào lúc cô yêu tiền, thì Thẩm Kình lại không đủ tiền, khi anh có đủ tiền, cô lại dùng tên tuổi của đàn ông có tiền hơn để hù dọa anh. Khương Đường đã từng ước mơ được gả vào Hào Môn rộng rãi, trải qua rồi, cô cũng không còn hứng thú nữa, cô muốn tự kiếm tiền, sống thẳng lưng, không để cho bất kỳ kẻ nào dùng tiền để tiếp cận cô.
"Tổng giám đốc Thẩm không sợ thành Cố Đông Thần thứ hai sao?" Khương Đường kiềm chế tính tình, xoa xoa đầu con gái, cười cười.
Thẩm Kình theo tầm mắt của cô nhìn về phía Đóa Nhi, tiểu nha đầu hơn ba tháng tuổi, mặc áo ngủ màu xanh dương, cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ của Khương Đường, Thẩm Kình ôm một tia hy vọng tìm kiếm bóng dáng của mình trên mặt Đóa Nhi, nhưng một chút cũng không có, chỗ nào cũng giống Khương Đường.
"Rốt cuộc cha đẻ của Đóa Nhi là ai?" Thẩm Kình hỏi âm u.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!