Chương 13: (Vô Đề)

Editor: Trà Đá.

"Cầu nguyện a dưới một gốc cây nho

A non a xanh vừa mới nảy mầm

Ốc sên cõng một cái vỏ nặng nề

Từng bước từng bước bò lên trên….."

Tiếng hát trong trẻo vui vẻ, không biết đã hát đi hát lại bao nhiều lần ở trong phòng, hát được một đoạn thì hết, sau đó lại bắt đầu hát lại từ đầu. Trong phòng khách, Khương Thục Lan tò mò đi đến, cửa phòng ngủ chính khép hờ, lộ ra một khoảng, Khương Thục Lan từ từ đẩy cửa ra, chỉ thấy Khương Đường ngồi xếp bằng trên giường, nắm hai bàn chân nhỏ nhắn của Đóa Nhi, chơi đùa theo điệu nhạc. Đóa Nhi chơi vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé ôm ở trước ngực, nhìn mẹ rồi cười khanh khách.

Hôm nay tâm tình của cháu gái bà cực kỳ tốt, Khương Thục Lan đọc được mấy cái bình luận ở dưới, mấy ngày tức giận của bà cũng đã được nguôi ngoai rất nhiều, bà vừa đi về phía giường vừa hỏi, "Sao con hát có một nửa rồi dừng vậy? Nghe cũng được mà."

Khương Đường rất tùy ý lật úp điện thoại di động lại. Thật ra thì Thẩm Kình đã gọi đến ba lần rồi, lúc cô định tắt máy, thì thấy Đóa Nhi bị tiếng nhạc chuông dụ dỗ mà vui vẻ chơi đùa, nên Khương Đường không tắt máy nữa, mà dùng tiếng chuông để dụ dỗ Đóa Nhi, cũng không nghĩ tới dì cô nghe được tiếng nhạc mà vào đây. Khương Đường không muốn cho dì cô biết sự tồn tại của Thẩm Kình, thuần thục lừa gạt bà: "Cái này là nhạc chuông điện thoại, chỉ dài đến mức như vậy thôi."

Khương Thục Lan tin là thật, ngồi trên giường, cúi đầu trêu chọc Đóa Nhi, "Đóa Nhi của chúng ta rất có năng khiếu âm nhạc, chắc chắn trưởng thành sẽ hát rất hay đó."

Đóa Nhi mở to mắt nhìn sang bà ngoại, giống như là biết bà đang khen, nên cười toe toét.

Tiếng nhạc chuông đột nhiên ngừng lại, Đóa Nhi lập tức nhìn về phía điện thoại di động, song lần này đã đợi rất lâu rồi, nhưng tiếng chuông không tiếp tục nữa.

Khương Thục Lan tỏ vẻ nghi ngờ, không phải là sẽ tự động phát lại sao?

"Hết pin rồi." Khương Đường cầm điện thoại di động lên, làm bộ cầm sang bàn đọc sách để sạc pin, vừa cắm sạc vào, thì có một tin nhắn gởi tới. Một số lạ, giống y như số điện thoại gọi đến lúc nãy, Khương Đường mở phần tin nhắn ra, thấy một hàng chữ: Nghe điện thoại, tôi có [Chuyện quan trọng] cần hỏi em.

Khóe miệng Khương Đường giật giật, cô nghĩ không ra Thẩm Kình thì có chuyện quan trọng gì để mà hỏi.

Cô trả lời lại tin nhắn của anh: Đang dỗ con gái, có chuyện gì thì cứ nhắn tin đi.

Số xa lạ: ………………. Đã không cho tôi gặp em rồi, cho tôi nghe giọng em thôi cũng không được sao?

Khương Đường: Bây giờ anh có nói hay không, không có việc gì thì tôi tắt máy.

Không thấy bên kia có phản ứng gì, Khương Đường để điện thoại di động xuống, đi chơi đùa với con gái. Điện thoại di động vang lên một tiếng "Đing", Khương Đường nhìn Khương Thục Lan giải thích: "Là chị Thẩm nhắn tin, dì cũng đi ngủ sớm đi, cả ngày hôm nay đã mệt rồi."

Khương Thục Lan thuộc tuýp người truyền thống, ngủ sớm dậy sớm, lúc này quả thật đã mệt rồi, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Đóa Nhi cũng buồn ngủ rồi, Khương Đường nằm nghiêng, cho con gái ăn no, tiểu nha đầu ngủ thiếp đi, sau đó cô khóa trái cửa, đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng, rồi đi tắm.

Tắm rửa xong xuôi ra ngoài, mới hơn chín giờ.

Khương Đường chăm sóc con gái cả ngày cũng mệt mỏi, không muốn mở máy vi tính nữa, cầm điện thoại di động chui vào chăn, định chơi một lát rồi ngủ. Màn hình hiển thị hai mươi tin nhắn chưa đọc, chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Thẩm Kình gọi tới, Khương Đường cười cười, mở tin nhắn ra đọc.

"Tôi có chuyện muốn hỏi, nhắn tin thì không tiện lắm."

"Nghe điện thoại đi."

"Em đâu rồi?"

"Đang cho Đóa Nhi ăn à? Vậy cho Đóa Nhi ăn trước đi……….."

"Còn chưa ăn xong nữa sao?"

Không được mấy câu nghiêm chỉnh, nhưng cũng không quá lộ. Khương Đường đọc xong, định tắt máy đi ngủ, đột nhiên màn hình hiện ra có cuộc gọi đến, Khương Đường sửng sốt, lấy tay ra, không cẩn thận đã nhấn nút nghe máy.

Ở phía đầu dây bên kia, Thẩm Kình chỉ là tùy tiện điện thoại, chỉ là thử vận may, không ôm nhiều hi vọng, phát hiện điện thoại thông rồi, anh còn giật mình hơn cả Khương Đường, cuối cùng vui mừng, vui mừng xong rồi lại lo sợ Khương Đường cúp điện thoại. Thẩm Kình nhìn chằm chằm điện thoại di động, chuyện này khiến anh hồi hộp còn hơn là bàn chuyện làm ăn nữa, lập tức dập điếu thuốc trong tay, ho khan một tiếng, giọng anh gần như là cầu xin cô, "Khương Đường, tôi chỉ là muốn nói chuyện với em, lần trước là do em bận rộn việc ly hôn, nên tôi không có làm phiền em, bây giờ coi như em cũng đã thư thả hơn, em nói vài câu với tôi một chút có được hay không?"

Không cần cầu xin có được hay không? Người phụ nữ này giống như là ốc sên vậy, suốt ngày trốn trong nhà. Đã không cho anh gặp thì thôi, lại còn không nghe điện thoại của anh nữa, anh chỉ cần đùa giỡn một chút, là Khương Đường sẽ lập tức cúp máy, làm anh cả đêm nhung nhớ.

Tính khí của Khương Đường, có chút thích mềm không thích cứng, trước kia Thẩm Kình cũng đã nói như vậy, nhưng anh nói trước mặt, trang bị cái khuôn mặt phong lưu trời sinh kia, nói lời này dịu dàng như một Tây Môn Khánh, giọng nói lộ ra có chút không đứng đắn. Hiện tại không được ở bên cạnh cô, Tây Môn Khánh có cảm giác phai nhạt một chút, Khương Đường nhớ đến lý do anh gọi điện tới, cô ngắm con gái đang ngủ say, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!