Chương 10: (Vô Đề)

Editor: Trà Đá.

Khương Đường không thích hôn.

Không biết có phải từ nhỏ đã ghét hôn hay không, sau khi bị Thẩm Kình gặm mút môi cô, để lại bóng ma trong lòng, lui tới cùng Cố Đông Thần cho đến

khi đã kết hôn, Khương Đường cũng không ưa nổi hôn môi, những gì trên

sách nói như là nhịp tim tăng nhanh, cảm giác ân ái ngọt ngào, cô đều

không cảm thấy, phần lớn đều làm qua loa. Cố Đông Thần thì sao, đại khái sâu trong nội tâm vẫn còn bóng dáng của Lâm Tịch, phát hiện cô có chút

không thích hôn môi, thì không tiếp tục nữa, cùng lắm chỉ lướt lướt qua

rồi dừng lại.

Cho nên nhìn khuôn mặt Thẩm Kình thâm tình mập mờ, ánh mắt xẹt qua môi anh, Khương Đường trực tiếp quay đầu.

Ánh mắt cự tuyệt còn đả kích hơn cả ngôn từ, Thẩm Kình cười lúng túng, đẩy cửa xe ra, đi vòng qua ghế lái phụ.

Trước tiên, Khương Đường bế con gái ra, giao cho Thẩm Tố, cô đi tháo ghế ngồi an toàn ra. Vai trái của Thẩm Kình chống đỡ dựa lưng, nghiêng đầu nhìn

cô. Người phụ nữ đứng trên sân khấu quang vinh chói lọi, lúc này ăn mặc

bình thường, cúi đầu loay hoay tháo ghế ngồi an toàn, nếu không xem

khuôn mặt vóc người, thì cô đang làm những công việc như một người mẹ.

Thẩm Kình chưa bao giờ thấy qua cuộc sống đầy hơi thở của Khương Đường, nhỏ

giọng khen cô, "Không ngờ em cũng nhanh nhẹn, khéo léo quá chứ."

Vừa nhìn là biết rất hợp để làm mẹ.

Nét mặt của Khương Đường không chút thay đổi, tháo ghế an toàn, lướt mắt

nhìn anh, "Tối nay cảm ơn anh, hy vọng về sau không gặp lại anh nữa."

Nói xong chui ra khỏi xe, đóng cửa xe một cái "Rầm."

Thẩm Kình tiến tới phía trước cửa sổ, nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, anh tới

quấy rối, cô cảm ơn anh cái gì? Về phần câu "Không gặp lại nữa" là cái

quái gì.

"Cậu ở đây chờ tôi, tôi đưa Khương Đường lên." Thẩm Tố

một tay kéo hành lý, một tay xách ghế ngồi an toàn, nhìn Thẩm Kình nhắc

nhở. Khương Đường ôm Đóa Nhi đứng bên cạnh, thấy cô ta nói xong, liền đi về hướng nhà, Đóa Nhi ở trên xe chơi một lúc, bây giờ đã mệt, ngoan

ngoãn tựa vào trong ngực mẹ, bàn tay nhỏ bé bám vào áo của mẹ.

Thẩm Kình vẫn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Khương Đường, cho đến khi Khương

Đường vào đến nhà, anh mới lấy ra một điếu thuốc, rồi châm.

Đèn xe tắt, khuôn mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối, chỉ có đầu thuốc lá lúc sáng lúc tắt, chứng tỏ trong xe có người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!