Bảy giờ tối, chuông cửa nhà tôi reo lên.
Tôi mở cửa, thấy Bạch Mộ Hòa đứng ngoài cửa với một chiếc vali to tướng, trên môi còn treo nụ cười.
"Lại giở trò gì đây?" Tôi nhướng mày hỏi.
"Không nhà để về, xin tạm trú." Anh ta mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ quý ông thành đạt đầy tinh anh.
"Tính toán cũng giỏi ghê." Tôi bật cười giận dữ khi hiểu ý đồ của anh, "Muốn ở luôn? Tôi nói là cho phép lúc nào?"
"Giang Việt, em thấy anh đẹp trai không?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại, môi khẽ cong lên.
Tôi khoanh tay dựa vào khung cửa, đánh giá anh ta từ đầu đến chân, gật đầu:
"Đẹp. Nhưng thì liên quan gì đến việc ở nhà tôi?"
"Vậy để anh hỏi lại." Anh ho nhẹ một tiếng, giọng mềm như mật:
"Dựa vào gương mặt này có thể ăn bám nhà giám đốc Giang không?"
Đúng lúc đó, hàng xóm từ thang máy đi ra, nghe thấy câu đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh khỉnh trộn lẫn ghê tởm.
Trước khung cảnh xã hội c.h.ế. t lặng như vậy, mặt anh đỏ lên rõ rệt, đến vành tai cũng nhuộm hồng.
Tôi không nhịn được bật cười, đưa tay kéo cả người lẫn vali của anh vào nhà.
"Anh đói rồi." Anh ta đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống, bày ra dáng vẻ chờ được phục vụ.
"Bạch Mộ Hòa, hóa ra anh đến ở là giả, tìm giúp việc không công mới là thật?" Tôi vừa tức vừa buồn cười.
Anh giang tay ra, gương mặt vô tội:
"Lộ liễu vậy à? Thôi được rồi, anh thú nhận luôn."
"Anh——" Tôi định nói gì đó, nhưng ánh mắt bất chợt lướt qua đuôi mắt ửng đỏ của anh, mọi lời đều nghẹn lại nơi cổ họng. Cuối cùng chỉ biết quay lưng vào bếp.
Cả hai ngày cuối tuần, tôi chủ yếu ngồi nói miệng, không vất vả mấy.
Ngược lại, anh ta là người tổng hợp chiến lược, lập kế hoạch chi tiết, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Hôm nay lại phải làm việc với cường độ cao suốt 10 tiếng liên tục, tới mức mạch m.á. u đỏ nơi tròng trắng mắt cũng hiện rõ mồn một.
Tôi khẽ thở dài. Với một người đàn ông nghiêm túc trong công việc, tôi luôn dễ mềm lòng.
Chỉ không biết Chu Bóc Lột đã hứa hẹn lợi lộc gì, mà có thể khiến Bạch Mộ Hòa liều mạng đến vậy.
Trước khi đi rửa mặt, Bạch Mộ Hòa nhờ tôi giúp sắp xếp quần áo trong vali của anh.
Mở ra mới phát hiện: chỉ có hai bộ vest, mấy chiếc sơ mi, vài bộ đồ lót, d.a. o cạo râu, một ví đựng thẻ, ngoài ra không còn gì khác. Chủ nghĩa tối giản triệt để.
Tôi dọn trống một góc trong phòng thay đồ, dành riêng không gian để treo quần áo cho anh.
Tối hôm đó, hai đứa nằm cạnh nhau trên giường, tôi xoay người hỏi:
"Bước tiếp theo sắp xếp sao đây?"
Anh đang cầm sách đọc, nghe hỏi thì ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp:
"Bộ khung đánh giá và hệ thống khen thưởng hôm qua nói đến, đã làm xong chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!