13
Tuần đầu tiên, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đúng như tôi dự đoán.
Đến tuần thứ hai, mẹ tôi đột ngột xông vào trường vào giữa đêm.
Bà đứng dưới lầu gào thét om sòm, đòi kéo tôi về nhà:
"Hà Thanh Thanh, mày mau cút ra đây cho tao!"
"Nếu hôm nay mày không về nhà với tao, tao sẽ coi như không có đứa con gái này!"
"Mày có phải là thèm đàn ông rồi không? Nhà không chịu ở mà nhất định phải ra ngoài ở, đồ đĩ thõa!"
Mẹ càng mắng càng khó nghe.
Tôi đang được bạn cùng phòng an ủi nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lao thẳng ra cổng trường.
"Mẹ, tất cả các bạn đều đang ngủ. Mẹ có thể đừng ích kỷ như vậy không?"
"Hà Thanh Thanh, chẳng phải tất cả những chuyện này đều do mày tự gây ra sao? Nếu không phải mấy người bọn mày liên thủ lừa tao, liệu tao có phải nửa đêm từ quê chạy về đây mắng mày thế này không?"
Mẹ tôi lao tới đ.ấ. m thùm thụp vào cánh cổng sắt:
"Mau về nhà với tao, đừng làm mất mặt ở đây nữa!"
Tôi lắc đầu, kiên định nói với bà:
"Con sẽ không về nhà."
Giáo viên quản lý ký túc xá hỏi tôi lý do.
Tôi run rẩy đưa quyển nhật ký trên tay cho cô:
"Cô giáo, cô xem đi ạ."
Mẹ tôi lập tức gào lên:
"Hà Thanh Thanh, từ nhỏ mày đã thích nói xấu tao với bạn bè. Giờ lại định lừa cả cô giáo sao? Tao sinh ra mày, nuôi nấng mày, quần áo giày dép toàn mua hàng hiệu cho mày. Rốt cuộc mày còn bất mãn điều gì nữa? Đồ súc sinh!"
Nhìn người mẹ đang giận dữ đến mức mất kiểm soát trước mặt, tôi hít sâu một hơi.
Những ký ức đau đớn ùa về như từng viên đạn xuyên qua tim tôi:
"Con không hài lòng vì hồi tiểu học mẹ ép con cắt tóc ngắn, bắt con để kiểu tóc con trai đi học. Các bạn đều gọi con là thằng nhóc, họ bắt nạt, ném hộp bút của con. Nhưng khi con cầu cứu mẹ, mẹ lại bắt con phải tự suy nghĩ lại, nói rằng nếu họ không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt con, chắc chắn con cũng có vấn đề."
"Con không hài lòng khi mẹ đã vứt con ch. ó hoang mà con nhặt về. Rõ ràng mẹ đã hứa chỉ cần con đạt hạng nhất toàn lớp trong kỳ thi cuối kỳ, mẹ sẽ cho con nuôi nó. Nhưng khi con đạt được rồi, mẹ lại vứt nó đi, còn lừa con rằng nó tự chạy mất. Nhưng mẹ không biết rằng con đã âm thầm đi tìm nó. Bác bảo vệ nói con ch. ó ấy hết lần này đến lần khác cố chạy về, còn mẹ thì hết lần này đến lần khác cầm chổi đuổi nó đi."
"Con không hài lòng vì mẹ không cho con có bạn bè, không hài lòng khi mẹ ép con ăn những món con ghét. Con không hài lòng khi mẹ lén lục phòng con để tìm bằng chứng con yêu sớm, không hài lòng khi mẹ chưa bao giờ nói chuyện tử tế với con. Con không hài lòng khi bất kỳ quyết định nào của con cũng bị mẹ coi thường và phủ nhận. Con không hài lòng khi mỗi lần con vui, mẹ luôn tìm cách dội một gáo nước lạnh vào.
Con không hài lòng khi rõ ràng là mẹ sai, nhưng mẹ lại chưa bao giờ thừa nhận..."
Tôi còn chưa kịp nói hết, mẹ đã nổi điên.
Bà điên cuồng đá vào cánh cổng sắt, còn đe dọa sẽ lên Sở Giáo dục tố cáo giáo viên quản lý ký túc xá và nhà trường.
Ngày càng có nhiều bạn học bị đánh thức, họ đứng trên hành lang nhìn xuống, chứng kiến toàn bộ vở kịch hỗn loạn này.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, vừa khóc vừa cúi đầu xin lỗi giáo viên quản lý ký túc xá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!