Chương 7: (Vô Đề)

Sau đó, bà ngoại tốn rất nhiều công sức mới đưa được dì vào một trường trung học bình thường. Nhưng dì vẫn tiếp tục chán ghét việc học, kết giao với những người bạn xấu, cùng họ la cà quán bar. 

Cuộc sống hỗn loạn kéo dài suốt hai năm cho đến khi một người bạn của dì gặp chuyện ở quán bar. Lúc ấy, dì mới tỉnh ngộ và quyết định quay lại trường học. 

"Em chỉ muốn nói với anh rằng, đừng nghĩ Thanh Thanh ngoan ngoãn sẽ không phản kháng. Nếu thật sự bị dồn đến đường cùng, con bé sẽ không còn lý trí như bây giờ đâu. Đến lúc đó, nếu có chuyện gì xảy ra, anh chị sẽ phải hối hận cả đời." 

Bố tôi dường như bị lời của dì út làm cho lay động. 

Ông bà ngoại và cậu tôi nhớ lại quá khứ của dì út, cũng không khỏi thở dài sợ hãi. 

Họ lần lượt khuyên bố tôi: 

"Thanh Thanh từ trước đến nay luôn tự giác học hành. Ở ký túc xá có thầy cô quản lý, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu." 

"Đúng vậy, con bé bỏ nhà đi như thế này, với tính khí của Tú Vân, chắc chắn sẽ làm ầm lên mấy ngày, lại càng ảnh hưởng đến việc học của Thanh Thanh thôi." 

"Chỉ cần Thanh Thanh đảm bảo trong thời gian ở ký túc xá thành tích học tập không bị giảm sút là được mà. Nếu điểm số có tụt, thì lúc đó đưa con bé về nhà cũng chưa muộn." 

Tôi cảm thấy hy vọng lại được thắp lên. 

Tôi lập tức cam kết rằng trong kỳ thi tháng đầu tiên, nhất định sẽ đạt được thành tích tốt để chứng minh rằng việc ở ký túc xá sẽ giúp tôi học hành hiệu quả hơn. 

Bố tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, cuối cùng cũng nhượng bộ: 

"Bố đồng ý thì có ích gì? Mẹ con chắc chắn sẽ đến trường làm loạn." 

"Bố, chỉ cần bố chịu giúp con nộp đơn xin ở ký túc xá, con tự có cách thuyết phục mẹ." 

12

Những năm trước, mỗi khi ông bà ngoại đến Tuyền Thành ăn Tết, đều là cậu và dì út đưa họ về quê. Năm nay, chỉ cần cậu và dì út nói rằng có việc bận, mẹ tôi chắc chắn sẽ phải đảm nhận việc đưa ông bà về quê.

Đến lúc đó, chỉ cần ông bà thay phiên nhau giả vờ ốm là có thể tạm thời giữ mẹ lại ở quê. 

Kéo dài một tháng, chắc là được. 

Nhưng khi tôi đưa ra ý tưởng này, ông bà ngoại lại tỏ ra do dự: 

"Tính khí của Tú Vân như vậy, nếu biết chúng ta giúp cháu lừa mẹ cháu, chắc chắn sẽ mắng cả chúng ta." 

"Vậy thì không phải đáng bị mắng sao? Nếu năm đó không phải hai người trọng nam khinh nữ, không cho chị ấy học đại học, thì giờ chị ấy đã không trở nên cực đoan mà ép Thanh Thanh đến mức này." 

Lời của dì út khiến ông bà ngoại đỏ mặt. 

Họ cố gắng biện minh: 

"Thôi được rồi, cứ làm theo lời Thanh Thanh đi. Con bé ngoan như vậy, nếu thật sự bị Tú Vân ép đến phát điên thì thật quá đáng tiếc." 

Sự áy náy của ông bà khiến tôi nhận ra rằng, những đau khổ của mình suốt bao năm qua phần lớn bắt nguồn từ việc tôi phải vô hình gánh chịu nỗi đau của mẹ. 

Đó là một mối liên kết sâu sắc giữa mẹ và con gái, xuất phát từ huyết thống. Đồng thời cũng là nỗi đau bị xé rách giữa hai thế hệ bởi sự khác biệt quá lớn trong quan niệm và số phận. 

Tôi đã từng đồng cảm với mẹ.

Bà đã chịu quá nhiều vất vả và tổn thương từ gia đình gốc, nên mới đem đến cho tôi một tình yêu đầy ích kỷ như vậy. Khi nhìn thấy tôi, có lẽ bà lại nghĩ đến bản thân mình năm xưa – một cô gái có thành tích xuất sắc nhưng phải từ bỏ ước mơ.

Bà coi tôi như sự tiếp nối cho giấc mơ dang dở của mình, nên không cho phép tôi thất bại. 

Nhưng tôi cuối cùng không phải là bà. Tôi không thể hoàn hảo đến một trăm phần trăm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!