07
Mẹ tôi cầm theo tập bài tập của tôi, tức giận xông thẳng đến bàn ăn:
"Thanh Thanh, bài tập của con tỷ lệ chính xác chưa đến 70%, mau theo mẹ về nhà sửa lại hết những câu sai."
Dì út không nhịn được nữa, đứng bật dậy, định kéo mẹ tôi ra ngoài:
"Hôm nay là sinh nhật của Thanh Thanh, có chuyện gì thì về nhà hãy nói."
"Hừ, tôi đến đây chính là để đưa nó về."
Mẹ tôi đẩy dì út ra, giận dữ xông tới kéo tôi đi. An Ninh và Gia Ân cố gắng cầu xin:
"Cháu xin cô, Thanh Thanh còn chưa ăn bánh sinh nhật mà. Đợi cậu ấy ăn xong rồi hãy về được không ạ?"
Mẹ tôi liếc nhìn chiếc bánh sinh nhật bốn tấc đặt ở góc bàn, cơn giận lại bốc lên. Bà lạnh lùng cười khẩy rồi ném chiếc bánh xuống đất.
Sau đó, bà cầm lấy thỏi son và cặp kẹp tóc, giọng nói tràn đầy khinh miệt:
"Suốt ngày chỉ biết để tâm vào mấy thứ vô dụng này, bảo sao Tiếng Anh chỉ thi được 139.5 điểm."
Tôi nhận ra bà sắp làm gì tiếp theo, cố kìm nước mắt, khẩn cầu:
"Mẹ, con sẽ về ngay với mẹ. Xin mẹ hãy trả lại quà cho con."
"Thanh Thanh, mấy món quà như thế này chỉ làm hại con thôi."
Trước mặt tất cả mọi người, mẹ tôi thẳng tay ném những món quà sinh nhật bạn tôi tặng vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.
An Ninh và Gia Ân ngơ ngác nhìn tôi, tôi không thể ngăn nổi nước mắt. Nước mắt tôi rơi lã chã, như thể chính bản thân tôi cũng bị ném vào nồi dầu sôi ấy, sắp bị thiêu cháy đến chết.
Dì út hít sâu một hơi, giận dữ kéo mẹ tôi ra khỏi bàn:
"Chị, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Thanh Thanh đấy!"
"Tôi đã nói rồi, nó không xứng đáng có sinh nhật! Lâm Hiểu Đình, cô lo cho con gái cô đi, chuyện của Thanh Thanh không đến lượt cô quản!"
Mẹ tôi đẩy dì út sang một bên, không cho ai xen vào, kéo mạnh tôi rời khỏi Haidilao.
Tôi không muốn dì út và các bạn khó xử, đành để mặc cho mẹ dắt đi.
Trên đường về, mẹ tôi không ngừng trách mắng, giọng điệu đầy chỉ trích:
"Thanh Thanh, con tưởng con qua loa cho xong bài tập là đang lừa mẹ à? Con đang lừa dối chính cuộc đời của mình đấy!"
Cuộc đời sao?
Chẳng lẽ cuộc sống của một người 18 tuổi chỉ có học tập mà không thể có bất kỳ điều gì khác hay sao?
Tôi dựa vào cửa kính xe, mệt mỏi đến mức không muốn nói thêm lời nào.
Dì út sợ tôi buồn, buổi tối còn mang đến một miếng bánh sinh nhật cho tôi. Nhưng tôi lại bình thản một cách kỳ lạ, không khóc, không làm loạn, chỉ máy móc chép lại những câu sai trong bài tập.
Trong căn phòng, ngoài âm thanh từ ngòi bút của tôi, chỉ còn tiếng lẩm bẩm không dứt của mẹ tôi:
"Những chữ cái này viết không ngay ngắn, chép lại cả đoạn đi."
"Lúc thi đại học, chữ viết gọn gàng sẽ để lại ấn tượng tốt, sau này con sẽ biết ơn mẹ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!