05
Có lẽ vì đã bị kìm nén quá lâu, đêm giao thừa tôi xem anime đến tận 4 giờ sáng mới mơ màng thiếp đi.
Sáng 9 giờ, tôi cảm giác có người mở cửa, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói khiến tôi sợ hãi:
Nhất Phiến Băng Tâm
"Thanh Thanh, dậy ăn sáng thôi."
Không ngờ mẹ lại đến thăm tôi từ sáng sớm. Nhưng tôi không muốn đối mặt với bà, nên quyết định giả vờ ngủ.
Dì út kéo mẹ ra ngoài:
"Mùng Một Tết mà, để con bé ngủ thêm chút đi."
Mẹ tôi ngại làm ầm ĩ ở nhà dì, đành kéo một cái ghế đến ngồi im lặng ngoài cửa phòng chờ tôi.
Dì út đoán được tôi đã bị đánh thức, liền chụp lại cảnh tượng buồn cười ấy và gửi cho tôi:
[Thật chịu thua mẹ con luôn, coi con như em bé ấy.]
[Dì ơi, mình còn đi xem phim được không?]
[Tất nhiên rồi. Con ngủ thêm chút nữa đi, dì sẽ nghĩ cách bảo mẹ con về.]
Dì nói được làm được. Chiều hôm đó, tôi đã có thể xem một bộ phim mà mình mong chờ bấy lâu.
Năm ngoái, năm kia, mẹ đã vài lần hứa sẽ đưa tôi đi xem phim nhưng rồi lại nuốt lời. Đến mức tôi không dám hy vọng gì vào việc được đi xem phim nữa.
Cũng chính vì thế, tôi càng trân trọng cơ hội xem phim lần này. Tôi còn đặc biệt chụp lại vé xem phim và đăng lên trang cá nhân, như muốn thông báo với cả thế giới rằng, tôi cũng đang tận hưởng Tết đấy.
Không ngờ bài đăng không ẩn mẹ và bố, đã chọc giận mẹ tôi. Trong điện thoại, bà lớn tiếng mắng dì út:
"Suốt ngày chỉ biết dẫn Thanh Thanh đi chơi lung tung, nó không cần học nữa chắc? Nếu không đỗ đại học thì em chịu trách nhiệm à?"
Dì út cũng tức giận:
"Thanh Thanh học giỏi thế, sao lại không đỗ đại học được?"
"Học giỏi? Tiếng Anh chỉ được 139.5 điểm mà cũng gọi là học giỏi à?"
...
Dì út im lặng, còn tôi thì bất giác rùng mình.
Lại là 139.5, vẫn là 139.5.
Chẳng lẽ thi không được 140 điểm là phạm vào đại tội sao?
Rõ ràng 139.5 điểm đã là hạng tư trong lớp rồi mà, tại sao mẹ tôi lại không bao giờ nhìn thấy điểm tốt của tôi, không bao giờ nghe thấy tiếng nói của tôi?
Tại sao bà lúc nào cũng độc đoán, luôn muốn áp đảo tôi?
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy giữa tôi và mẹ như thể là kẻ thù trời sinh, hai người chúng tôi có lẽ chỉ có thể tồn tại một.
06
Bị mẹ gọi điện mắng mỏ liên tục suốt nửa tiếng, dì út đành phải đưa tôi về nhà. Mẹ tôi vì không hài lòng chuyện dì lén đưa tôi đi xem phim nên đã thẳng thừng hủy bỏ buổi tiệc sinh nhật vào mùng bốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!