5.
Sau khi tôi khóc lóc cầu xin đến mức sắp rơi nước mắt thật sự, cuối cùng Giang Hiên cũng chịu cúp điện thoại.
Anh ta còn hạ giá từ 30 vạn xuống còn 15 vạn.
Tuy giảm một nửa, nhưng 15 vạn tôi cũng không thể xoay nổi.
Thấy bộ dạng đau khổ của tôi, Giang Hiên nhàn nhạt nói:
"Chỉ là 15 vạn thôi mà, kêu gã đại gia mà em bám lấy trả giùm đi."
Tôi suýt nữa bị câu nói bất ngờ này làm nghẹn c/h/ế/t, nhưng vì không muốn lộ sơ hở, tôi chỉ đành nghiến răng đồng ý:
"Chỉ là 15 vạn thôi mà, tôi trả! Nhưng… nhưng có thể trả góp không…"
Thấy khí thế của tôi yếu xìu, Giang Hiên mở điện thoại, giơ ra mã QR:
"Có thể trả góp, nhưng phải kết bạn trước, không thì em lại trốn mất."
Tôi chưa kịp để ý anh ta nói gì, vì ánh mắt tôi lúc này đã dán chặt vào hình đại diện trên mã QR.
Đó là một tấm ảnh đôi hết sức bình thường… nhưng chính là ảnh đại diện của chúng tôi năm năm trước.
Tôi đã hủy tài khoản WeChat năm đó từ lâu rồi.
Vậy mà anh vẫn chưa đổi ảnh đại diện…
Có lẽ đoán được tôi đang nghĩ gì, Giang Hiên thản nhiên giải thích:
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ lười đổi thôi."
Tôi nghĩ nghĩ, quyết định tin lời anh.
Đó đúng là phong cách của Giang Hiên.
Ảnh đại diện QQ của anh ta, bao năm cũng chẳng hề thay đổi.
Vậy nên giữ nguyên ảnh WeChat cũng không có gì lạ.
Tự an ủi một hồi, sau khi kết bạn xong, tôi định ngồi xe đồ chơi về nhà.
Nhưng xe còn chưa khởi động, Giang Hiên đã đưa chân đạp lên đầu xe, cúi người nhìn xuống chúng tôi.
"Đã lỗ 15 vạn rồi mà em còn muốn lái cái này về à?"
Chưa kịp mở miệng, đứa con trai tốt của tôi đã tức giận phản bác trước:
"Mẹ rõ ràng nói con lái xe là giỏi nhất mà!"
Giang Hiên không thèm đáp, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn tôi.
Cuối cùng, sau một phút căng thẳng, tôi vẫn đầu hàng, ôm con bước xuống xe.
"Ngoan nào, chúng ta đi bộ về nhà…"
Dù sao nhà cũng không xa lắm, coi như tập thể dục vậy.
Giang Hiên lại mở miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!