21.
Nước mắt tôi lại một lần nữa không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
Năm đó, khoảng cách giữa tôi và anh quá lớn, lớn đến mức tôi chẳng biết phải đối diện với anh thế nào.
Tôi từng nhiều lần muốn nói thật với Giang Hiên.
Nhưng mỗi lần lời vừa chạm đến cổ họng, y như có thứ gì đó chặn ngang, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Cuối cùng, tôi chỉ còn cách chọn con đường hèn nhát nhất — bỏ trốn.
Trốn đến một nơi không ai quen biết, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi lao vào công việc, làm ngày làm đêm, bất chấp tất cả chỉ để kiếm tiền.
Và bây giờ, tôi cuối cùng cũng đã trả hết nợ.
Còn anh… lại xuất hiện, vào đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại.
Giang Hiên nhìn tôi một lát, rồi lấy từ trong xe ra một chiếc hộp trang sức.
"Bạch Lộ."
Bên trong là một chiếc vòng tay.
Kiểu dáng đơn giản, nhưng tinh xảo và đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
"Đây là chiếc vòng anh đặt riêng cho em."
"Chuyện đã xảy ra trong năm năm qua, anh không cần biết."
"Nhưng từ nay trở đi… anh có thể chăm sóc hai mẹ con em không?"
Tôi để mặc cho anh đeo chiếc vòng vào tay mình.
Anh nhẹ nhàng nói:
"Sau này mỗi năm anh sẽ tặng em một cái mới."
"Xem còn ai dám cười em đeo đồ cũ."
Nước mắt tôi lại rơi càng nhiều hơn, nghẹn ngào:
"Nhưng… em có con rồi."
Giang Hiên nhìn tôi, không chút do dự:
"Từ giờ thằng bé chính là con ruột của anh."
Ánh mắt anh kiên định, lời nói nghiêm túc đến mức không thể nghi ngờ.
Tôi bật cười trong nước mắt:
"Vậy thì… cũng còn phải xem nó có chịu nhận anh không đấy."
Giang Hiên im lặng, mím môi như đang suy nghĩ gì đó.
Mười lăm phút sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!