Mà Giản Du đã sớm kêu trợ lý đặt nhà hàng, chờ kết thúc công việc sẽ đi ăn với thầy Triệu, khi trở về, cô chợt nhớ trong sân nhỏ không có đầu bếp, cơm hộp của tổ chương trình thì lại dầu mỡ, suy nghĩ một chút vẫn là đóng gói hai phần đồ ăn về cho Vân Sơ.
Nhưng lại không nghĩ rằng Vân Sơ đã ngủ.
Nhân viên công tác nhỏ giọng nói chuyện ở dưới lầu, sắp xếp địa điểm cho buổi phát sóng trực tiếp kéo dài hai ngày, thấy cô đã trở về thì sôi nổi chào hỏi: "Chào cô Giản."
Giản Du gật đầu, lắc nhẹ túi giấy trong tay, hỏi: "Vân Sơ đâu?"
"Cô Vân ạ?" Nhân viên công tác nói: "Cô ấy nói có chút đau đầu nên ngủ trước rồi."
"......! Em ấy ăn cơm chưa?"
"Chỉ ăn chút trái cây." Nhân viên công tác bỗng nhiên thấy cái túi trong tay Giản Du, logo được dán ở trên đó thuộc về một nhà hàng nào đó trong quận, radar cắn cp của cô nàng vang lên, buột miệng thốt lên: "Cô Giản mua cơm cho cô Vân sao?"
Giản Du có chút cứng đờ mà ừ một tiếng: "Em ấy ngủ rồi thì thôi vậy."
"Nói không chừng còn chưa ngủ đâu." Hai mắt của nhân viên công tác sáng lên, thật sự không ngại giúp một tay vì tình yêu: "Đau đầu rất khó ngủ.
Ngài có muốn đi lên xem thử không?"
"Đi lên xem thử?" Giản Du như suy tư gì: "Cũng được."
Vì thế cô liền lên lầu, cửa phòng Vân Sơ khép hờ, không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ Vân Sơ ngủ có chút phình lên.
Nàng thật sự rất gầy, như một viên tròn nho nhỏ được bọc trong chăn.
Giản Du đứng trước cửa, muốn đi vào nhưng không thể bước một bước, nơi mà ánh sáng không thể chiếu vào giống như một vực thẳm, như thể chỉ cần cô bước vào là sẽ rơi xuống và nó sẽ nuốt chửng cô ngay lập tức.
Giản Du nuốt nước miếng, lòng bàn tay siết chặt then cửa, muốn đóng cửa lại.
Vân Sơ trên giường hơi nhúc nhích, giọng mũi rất rõ: "Là cô Giản sao?"
Giản Du hơi khựng lại.
Vân Sơ xốc chăn lên một chút, giơ tay mở đèn bàn, ánh sáng màu vàng cam bao trùm lấy nàng, bộ đồ ngủ dài tay tùy ý cài vài nút, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng, nàng dụi dụi mắt và ngồi dậy: "Cô Giản ư?"
Âm cuối kéo dài, mang theo ý ngọt.
Giản Du đi vào, nói: "Mang chút đồ ăn cho em.
Nghe nói em đau đầu? Uống thuốc chưa?"
"Rồi." Vân Sơ ngáp một cái: "Vừa mới ngủ một giấc, cảm giác khá hơn nhiều.
Nhưng mà," nàng sờ sờ bụng, nhỏ giọng nói: "Bây giờ em ăn không vô."
"Ăn không vô thì không ăn." Giản Du đặt túi giấy lên bàn, ngồi ở mép giường, sờ cái trán của Vân Sơ: "Không phát sốt thì tốt rồi."
"Ò." Vân Sơ ngồi có chút choáng váng đầu, nằm xuống trở lại, má trái áp vào gối, lẳng lặng nhìn Giản Du đang ngồi dưới ánh đèn, mới muộn màng ý thức được nguyên nhân khiến Giản Du đứng ở cửa vừa rồi là do trong phòng không bật đèn nên nàng nói: "Cô Giản nè."
Giản Du đang suy nghĩ xem có nên xuống lầu hay không, và theo bản năng mà hửm một tiếng: "Làm sao vậy?"
"Cô Giản, tại sao lại sợ tối vậy ạ?" Cơn đau khiến đại não hoạt động chậm lại, cũng khiến người ta dễ dàng thốt ra những lời bình thường không thể nói, không kịp đổi vấn đề thì cũng đã ném tới Giản Du.
Giản Du không nói gì.
Cũng đúng, Vân Sơ nghĩ thầm, loại chuyện này hẳn là có một đoạn quá khứ đau buồn gì đó, nàng có tư cách gì có thể lắng nghe chuyện này? Một cơn đau đột ngột từ thái dương lan ra sau đầu, và nàng lại cuộn tròn người dưới chăn thêm một chút.
Giản Du cúi đầu nhìn Vân Sơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!