Chương 65: Ngoại Truyện 4: Trận gió tuyết đáng nhớ [2]

Nghe giọng điệu của anh, như thể cậu là một đứa không biết điều, bướng bỉnh không nghe lời, đã bảo về nhà lại cứ đứng đợi ở sân bay, rỗi hơi không có việc gì làm. Nhưng anh hoàn toàn không hiểu tâm trạng muốn được gặp anh sớm hơn dù chỉ một chút của cậu... Anh không biết rằng đã lâu rồi không được gặp nhau, cậu nhớ anh biết chừng nào, muốn đến sân bay đón anh biết chừng nào... muốn được lao đến ôm lấy anh ngay giây phút đầu tiên anh bước xuống sân bay...

Có phải anh không hề hiểu được tâm trạng khi lao đến sân bay trong thời tiết lạnh giá của cậu, mà chỉ cảm thấy cậu rỗi hơi không có việc gì làm nên giở chứng? Có phải anh nghĩ rằng về sớm một ngày, về muộn một ngày, hay trễ một giờ cũng chẳng có vấn đề gì cả?

Tết năm nay không vui vẻ gì cho lắm, sau ngày hôm đó Tiêu Phàm không gọi điện đến nữa, Vệ Đằng đương nhiên cũng không thể mặt dày chủ động liên lạc với anh, vì thế hai người cứ chiến tranh lạnh mãi.

Thời tiết vốn đã rất lạnh, cộng thêm trận chiến tranh lạnh của hai người, làm mùa đông dường như càng lạnh hơn. Buổi tối nằm trên giường, Vệ Đằng cuộn tròn trong chăn, sau đó lại nhớ vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cậu của ai đó, khiến cậu lăn qua lăn lại không thể ngủ an giấc được. Vì mẹ cậu nói ra ngoài tiệm ăn tất niên thì không có không khí đón Tết, nhất định phải làm cơm tại nhà.

Vệ Nam vẫn phải trực ban ở bệnh viện, những chuyện vặt vãnh trong nhà đều do một tay Lục Song chịu trách nhiệm, vì cậu ta đã được nghỉ Tết rồi.

Vệ Đằng thấy Lục Song bận tối mắt tối mũi bèn gọi điện bảo: "Hay mình về nhà giúp cậu một tay vậy. Sắp Tết đến nơi rồi, một mình cậu làm sao lo kịp chứ".

Đằng nào Tiêu Phàm cũng không về, Vệ Đằng một mình ở trong căn nhà trống không chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng thà về nhà đón Tết cùng bố mẹ, đông người vẫn nhộn nhịp hơn. Đương nhiên Lục Song không phản đối, lái xe đến đón Vệ Đằng, hai người đi siêu thị mua đồ, rồi lại đi mua quà biếu bố mẹ.

Ô tô dừng lại trước cửa hàng quần áo, hai người cùng chọn đồ cho bố mẹ, Vệ Đằng nhìn thấy bên trong có một dãy cà vạt, bất giác chạy đến cầm một chiếc cà vạt rất quen mắt lên nhìn.

Đây là nhãn hiệu mà Tiêu Phàm rất thích, ở nhà anh có một chiếc giống y hệt chiếc này. Hôm đó Vệ Đằng đang mải nấu món canh trứng cà chua trong bếp, anh đi làm về, bước vào bếp ôm cậu từ phía sau, Vệ Đằng run tay chẳng may làm đổ canh trứng lên người anh, chiếc cà vạt và áo sơ mi của Tiêu Phàm đã bị hủy hoại một cách vô cùng chuẩn xác như thế đó.

Nhìn chiếc cà vạt quen thuộc, sống mũi Vệ Đằng cay cay, không biết một mình anh ở thành phô' xa lạ đón Tết kiểu gì, có biết tự mua quần áo mới cho mình không. Có điều, chỉ cần nghĩ là biết, người như Tiêu Phàm không để tâm mấy ngày lễ tết này đâu, càng không có ý nghĩ mặc đồ mới để đón Tết, có nên mua gì đó cho anh ấy không? Dù sao cũng là ngày lễ lớn nhất trong 

năm, mặc dù đang chiến tranh lạnh, nhưng cậu cũng không nhỏ nhen đến mức không thèm mua quà cho anh.

Đang mải nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cô nhân viên bán hàng đứng cạnh nói: "Ngài muốn mua cà vạt ạ?".

Lục Song cũng vừa hay đi tới, liếc chiếc cà vạt trên tay Vệ Đằng một cái, cười nói: "Chiếc này được đấy, có muốn mua không? Để mình quẹt thẻ cho, coi như chút lòng thành của em vợ".

Vệ Đằng vội vàng xua tay: "Thôi thôi, chút lòng thành của cậu mình không nhận nổi đâu".

Nói đoạn liền đưa cà vạt cho nhân viên bán hàng, tiện thể rút thẻ ngân hàng của mình chìa cho cô ta, "Phiền cô gói giúp tôi".

* * *

Mẹ Vệ Đằng vô cùng phấn khởi muốn hấp bánh bao, Vệ Đằng và Lục Song đi theo giúp bà mua hết cái này đến cái kia.

Ngày Hai mươi chín tháng Chạp, Vệ Nam cuối cùng cũng được về nhà. Sáng sớm tinh mơ cả nhà đã bị mẹ gọi dậy nặn bánh bao. Lục Song có năng khiếu thiên phú trên phương diện nấu nướng, dạy một lần là biết làm luôn. Vệ Nam cũng rất khéo tay, những chiếc bánh bao cô nặn tròn trịa mũm mĩm trông rất đáng yêu. Chỉ có Vệ Đằng là vô cùng đau đầu nhìn đông bột và nhân thịt, nặn tới nặn lui cũng không ra hình thù gì.

Cuối cùng mẹ cậu không thể nhịn nổi nữa, bà dùng nồi hấp riêng những chiếc "bánh bao" hình thù quái dị do cậu nặn, dùng túi nhựa buộc lại, đưa cho Vệ Đằng tự giải quyết, để đỡ mất công họ hàng nhìn thấy lại chê cười. Sáng ngày Ba mươi, bô' mẹ Lục Song và em gái cậu ta cùng đến nhà cậu. Hai gia đình tụ tập ăn tất niên khiến căn phòng vốn không được rộng rãi cho lắm trở nên chật chội hơn, nhưng cũng náo nhiệt hơn. Vệ Nam ra dáng nữ chủ nhân, bận tíu tít trong bếp, Lục Song đóng vai phụ tá, Vệ Đằng kéo em gái Lục Song vào trong phòng cậu chơi game đối kháng. Các bậc trưởng bô'i vừa nói chuyện phiếm thường ngày vừa xem tiểu phẩm hài, sau đó chán quá quay ra chơi mạt chược, bốn người một bàn, chơi cực kỳ vui vẻ.

Bảy giờ tối, bữa cơm tất niên bắt đầu, gà vịt cá thịt thịnh soạn đầy đủ, mùi vị cũng râ't vừa miệng. Hai gia đình ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa coi chương trình chào mừng năm mới trên ti vi, không khí vô cùng đầm ấm.

Hơn chín giờ thì bữa cơm kết thúc, Vệ Nam bắt đầu thu dọn bàn ăn, dọn bát đũa đi hết, bô' Vệ Đằng bảo cậu đi lấy rượu.

Vệ Đằng lật tung các ngăn tủ trong bếp, tìm cả nửa buổi trời, mới tìm thây được loại rượu mà bố nói. Lúc cậu cầm hai chai chạy ra phòng khách, thì thấy mẹ đang cười tít mắt nghe điện thoại.

"Ừ ừ, chúng ta đều tốt cả, chúc cháu năm mới vui vẻ nhé."

Vệ Đằng lại tưởng rằng người họ hàng nào gọi điện chúc Tết, nên cũng chẳng để ý, cho đến lúc mẹ cậu đột nhiên nói: "Vệ Đằng à? Nó vừa chạy đi lấy rượu, hay bác gọi nó ra nhé?... Không cần à? Ừ, vậy cũng được, chốc cháu gọi vào di động của nó cho tiện, hôm nay nhà đông người, nghe máy bàn ồn lắm. Ừ, chào cháu".

Vệ Đằng hít sâu một hơi, đặt rượu lên bàn, giả vờ thản nhiên hỏi: "Ai gọi đấy mẹ?".

Mẹ cậu cười bảo: "Tiêu Phàm gọi điện chúc Tết bô' mẹ. Đúng lúc con không ở đây, nó bảo chốc sẽ gọi cho con".

"Ồ, thế ạ?" Vệ Đằng mở nắp chai rượu, rót rượu vào ấm rồi nói với bô': "Bô' ơi, con vào bếp hâm rượu một lát".

Bô' cậu đang mải mê xem ti vi, quay đầu nói đại: "Được được, đi đi".

Không có ai nhận ra sự khác thường của Vệ Đằng.

Lúc Vệ Đằng cầm rượu bước vào nhà bếp, Vệ Nam đang rửa bát, liếc thấy những ngón tay cầm ấm rượu của anh trai trắng bệch, cô liền cười hỏi: "Sao thế anh, anh đừng nặn âm rượu như nặn bánh bao nhé".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!