Chương 5: (Vô Đề)

Khi Vệ Đằng xem xong trận bóng, đã là 10h tối, em gái lần thứ hai nhắn tin hỏi thăm:

"Anh, chổ các người ở sắp xếp như thế nào?"

Vấn đề có chút không hiểu, nhưng mà Vệ Đằng vẫn là trả lời lại được: "phòng tình nhân."

Đối phương hình như rất sửng sốt, gửi lại một đống dấu chấm thang (!!!!!!!!!!!) "Là hai cái giường sao?"

" Một cái, chăn cũng một cái."

Sau một lúc lâu, Vệ Nam đột nhiên gọi điện thoại lại: "Anh, anh tìm một nơi bí mật để nghe điện thoại."

Vệ Đằng giật giật khóe miệng, đè bụng lại, áy náy nhìn Tiêu Phàm cười cười, lại vào phòng vệ sinh, lúc vào đến cửa, "Nói đi, chuyện gì mà nghiêm trọng đến thế?"

"Anh, anh nói hai người vừa mới quen biết nhau, ngủ cùng một giường chắc chắn là không tốt, em biết anh là quân tử ha, nhưng như thế này sẽ tổn hại đến danh dự, em không nghĩ tới vé tình nhân lại không trong sáng như thế, ngay cả phòng ở cũng đều đặt tốt."

"Em đang nói cái gì vậy em gái?" Vệ Đằng cào cào tóc, nghe được có chút mơ hồ.

"Anh à, đêm nay anh chịu thiệt thòi một chút, ngủ ở sàn nhà nha, thế nào cũng không thể để cho người ta ngủ ở sàn nhà mà, đúng không? Dù sao từ nhỏ anh cũng đều thích ngủ trên sàn nhà mà…"

Vệ Đằng không rõ, vì sao hai người đàn ông ngủ cùng giường lại không được, còn ảnh hưởng danh dự, còn không cần anh bạn ngủ sàn nhà.

Đương nhiên Vệ Đằng không biết em gái một mực cho rằng chủ nhân của tấm vé kia là Tiêu Tinh mỹ nữ, vì bảo vệ danh tiết của bạn tốt, không thể làm cách nào khác là tạm thời để anh trai chịu uất ức.

"Cứ như vậy nha anh, anh làm vậy sẽ dễ khiến đối phương nảy sinh thiện cảm."

"Nga, được rồi, anh ngủ sàn nhà."

Sau khi ngắt điện thoại, Vệ Đằng có chút ủ rũ, vì sao mình ngủ sàn nhà thì Tiêu Phàm lại sàn sinh thiện cảm với mình chứ? Hắn sẽ cảm thấy mình rất ngu ngốc mới đúng nha.

Quên đi, dù sao hứa với em gái rồi, thế nào cũng phải giữ chữ tín.

Lúc trở lại sô pha, Tiêu Phàm hình như cũng vừa nói chuyện điện thoại xong, "Em gái tôi gọi điện đến, bảo tôi quan tâm nhiều đến cậu, bụng cậu thế nào rồi? Cần uống thuốc không?"

Vệ Đằng có chút xấu hổ sờ sờ cái ót, "Không sao, tôi đây là bệnh cũ rồi, xong việc thì thoải mái."

Xong việc thì thoải mái? Lời này nghe thế nào lại quái dị như thế.

"Vậy được, cậu đi ngủ." Tiêu Phàm đứng lên khỏi sô pha, đứng chung gần như vậy, Vệ Đằng mới phát hiện hắn cao hơn mình nửa cái đầu, lúc đối diện với y có loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Người này hình như không hề đơn giản… Vệ Đằng miên mang suy nghĩ, khi quay lại đã thấy Tiêu Phàm xốc chăn lên chui vào.

"Cậu không ngủ?" Tiêu Phàm hỏi.

"Anh ngủ trước đi, tôi lập tức ngủ ngay."

Vệ Đằng nhìn Tiêu Phàm nằm xuống, liền lấy một bộ quần áo từ trong vali trải trên sàn, bởi vì quá mức chuyên tâm, nên không chú ý đến trong khoảnh khắc, ánh mắt Tiêu Phàm biến lạnh băng.

Chờ Vệ Đằng lót xong rồi, nằm xuống trên một cái áo khoác, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng của Tiêu Phàm, có chút trầm thấp, lại mang theo mùi vị cười nhạo.

"Cậu cảm thấy, tôi sẽ có hứng thú làm gì cậu à?"

Vệ Đằng sửng sốt, hắn đang nói cái gì?

Ngay trong bầu không khí quái dị như vậy, hai người tắt đèn nhắm mắt.

Vệ Đằng ngược lại rất nhanh chóng ngủ đi, chuyện gì hắn cũng luôn không giữ trong lòng, nhưng thật ra lại khổ cho Tiêu Phàm, trằn trọc ngủ không được.

Còn tưởng rằng Vệ Đằng là người đơn giản, không nghĩ tới cũng sẽ phòng bị mình như thế, giống như hai vị kia, gặp mặt mình thì tránh né như nhìn thấy dã thú lại có gì khác nhau?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!