Không ngờ mưa càng lúc càng lớn.
Nhìn những học sinh mới đang điên cuồng chạy trốn trong mưa, Tiêu Phàm lại không có mặt mũi nào bỏ chạy, đành bước nhanh trở về.
Rất nhanh, bị mưa dội ướt như chuột lột.
Đưa tay lau sơ qua, trên mặt chỉ toàn là nước, Tiêu Phàm bất đắc dĩ bước chậm lại, dù sao cũng ướt cả rồi, có dội nhiều hay ít cũng không mấy khác biệt.
Nếu là Vệ Đằng, nhất định sẽ lập tức kéo mình bỏ chạy như điên thôi.
Không biết giờ cậu ấy ở đâu.
Sau khi về đến ký túc, vội vàng thay quần áo đi vào phòng tắm, khi làn nước ấm xối xuống, cả thân người không khỏi run lên một trận.
"Hắt xì… Hắt xì…"
Liên tục hắt hơi mấy cái, Tiêu Phàm nhướng mày thay đồ ngủ, sấy khô tóc xong liền nằm trên giường đọc sách.
Chẳng qua là dầm mưa một chút thôi, Tiêu Phàm cũng lười uống thuốc.
Nhưng những dòng chữ trước mắt lại bắt đầu mơ hồ dần đi, hình như trán cũng hơi nóng lên.
Giữa cơn mơ màng, thậm chí nhìn những dòng chữ trước mặt cũng biến thành nét chữ như kiến bò xấu xí của Vệ Đằng viết ra.
Tiêu Phàm mỉm cười cầm điện thoại, nhấn số của Vệ Đằng, phải rồi, nhận quà sinh nhật của cậu ấy xong còn chưa cảm ơn nữa.
Đã hồ đồ, không nhớ rằng cả hai từng cãi nhau, còn tưởng rằng thời gian đang dừng lại từ thời điểm thật xa trước đây, thời điểm ngọt ngào khi vừa sống cùng cậu ấy.
Điện thoại vang lên thật lâu lại chẳng có ai bắt máy, Tiêu Phàm cảm thấy bản thân hơi choáng váng, sau khi nghe "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy" từ điện thoại xong, ngẩn người.
Chốc lát sau lại gọi qua, bên kia vẫn lặp lại những lời này, Tiêu Phàm cười cười, "Đồ ngốc à, thật ra thì lúc ở Quế Lâm, anh từng hôn em, anh nhớ đấy…"
Cũng phát sốt như lần dầm mưa ở Quế Lâm, lần đó còn có Vệ Đằng ở bên túc trực không rời nửa bước để chăm sóc, bây giờ, chỉ còn lại mình.
Điện thoại rơi xuống, trước mắt Tiêu Phàm đột nhiên tối tăm.
Lúc Vệ Nam và Tiêu Tinh bước vào, chính là thấy hình ảnh như vậy.
Tiêu Phàm đang nằm trên giường lẩm bẩm điều gì đó không rõ, di động rơi dưới đất, thậm chí, đến cửa hắn cũng quên đóng, may là nhờ dì quản lý ký túc rất có trách nhiệm không cho phép người lạ đi lên, nếu không để như hắn vậy, sớm đã bị trộm dọn sạch cũng nên.
Tiêu Tinh đứng trước cửa phòng ngủ không dám vào, gõ cửa: "Anh à, em và Nam Nam đến đưa thức ăn cho anh, anh có muốn thay quần áo trước không?"
Tiêu Phàm nằm ngửa trên giường, không nhúc nhích.
Vệ Nam kéo kéo tay áo Tiêu Tinh: "Trông anh cậu sao giống như bị trúng tà vậy?"
"A?" Tiêu Tinh quay đầu lại, thấy Tiêu Phàm vẫn không có phản ứng, cũng không để ý đến bộ dáng quần áo xốc xếch của hắn nữa, vội vàng chạy đến bên giường, lắc lắc thân thể của hắn: "Anh, tỉnh lại tỉnh lại."
"Ưm…" Tiêu Phàm cảm nhận được có bàn tay lạnh băng đặt trên trán mình, theo bản năng cầm lấy: "Vệ Đằng à?"
Hai cô gái nhìn nhau.
"Lo lắng thế nào, anh cậu bị sốt rồi này." Vệ Nam phản ứng lại trước, vội vàng quay đầu vào phòng vệ sinh lấy nước lạnh.
"A, hình như vậy." Tiêu Tinh cũng luống cuống chân tay, đỡ Tiêu Phàm nằm xuống, "Anh, anh buông tay ra trước, tay của em, sắp bị bóp nát rồi, bóp nát…"
"Vệ Đằng, đừng rời bỏ anh, anh chỉ có mình em thôi, có biết không?"
Nghe rõ tiếng líu ríu khe khẽ của Tiêu Phàm, cơ thể Tiêu Tinh cứng đờ, bàn tay bị nắm chặt, giống như là người sắp chết đuối vớ được bè gỗ vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!